Khi người ta thật sự lớn khôn, họ sẽ muốn bé lại. Đây là một biểu hiện của trưởng thành và ích kỷ. Con nít vô âu vô lo cùng vui đùa thỏa thích là vì sự nuông chiều của người lớn. Chính vì sung sướng như thế nên mới muốn lại được bé lại, được nuông chiều và chăm sóc. Thế nhưng ai cũng muốn bé lại, không ai muốn làm người lớn. Vì vậy việc khao khát bé lại, muốn những người bên cạnh lại nuông chiều mình lần nữa thực chất là suy nghĩ ích kỷ. Thượng đế không bao giờ ủng hộ nhân loại ích kỷ, cho nên không chấp nhận quay ngược thời gian. Bởi nếu có thì ai cũng sẽ làm như vậy, cả thế giới đều là trẻ con sẽ rất loạn và nhức đầu. Vì thế, tôi khẳng định là mình đang mơ cho nên mới thấy bản thân là một đứa trẻ, đang cười nói bên binh đoàn nhỏ của mình.
Hôm nay chúng tôi tổ chức đua xe, mỗi tay xế đều dắt theo chiếc xe đạp mini có hai bánh phụ.
Tôi chạy về nhà, lấy sáu chiếc caravat của ba, thắt lại rồi cột lên làm băng rôn về đích. Trên cổ còn đeo chiếc còi trúng được từ quay kẹo kéo.
Tôi mặt mũi nghiêm nghị, hai mày chau lại đầy kịch tính, đưa còi lên miệng thổi một tiếng dài. Bốn cậu bạn nghe được hiệu lệnh đồng thời lấy sức đạp mạnh cho xe tiến về phía trước, rất quyết tâm giành chiến thắng trong giải đua này. Cả bốn có thân hình ngang nhau nên gần như ngang tài ngang sức. Đích đến không còn bao xa, tôi âm thầm dự đoán năm nay sẽ có đến bốn nhà quán quân đồng giải nhất vì cả bốn đang chạy bằng nhau. Thế nhưng, không hề có ai giành chiến thắng, cả bốn vừa chạm vào băng rôn về đích đã ngã lăn ra đất, khóc hét lên, ầm ĩ một mảng. Lý do là tôi cột băng rôn quá chặt, nó không tự rơi xuống như trong TV, thứ rơi xuống là bốn cậu bạn của tôi kia. Sau “giải” đua lần đó, tôi bị phạt quỳ nửa tiếng vì dám lấy caravat của ba ra nghịch, còn bị bốn thằng nhóc kia giận cho một ngày. Mặc dù kết quả không mấy hay ho, nhưng đó là một ký ức rất đẹp mà sau này nghĩ lại, tôi vừa bật cười vì sự ngốc nghếch khi ấy, lại vừa muốn bật khóc vì nuối tiếc.
***
Tôi từ từ mở mắt ra, cảm thấy mình rất chính xác khi đoán vừa rồi là một giấc mơ. Ở hiện tại, tôi đang nằm tại giường, trên trán là cái gì đó mát lạnh mà tôi đoán là miếng dán hạ sốt. Tôi thấy Khoa ngồi ở cuối giường, mắt đang nhìn mình chăm chú.
- Đừng cử động! - Khoa can ngăn vội khi tôi định ngồi dậy. Nhìn kỹ một chút mới biết tôi đang được truyền nước biển.
- Bệnh sao không nói cho tớ biết? Cậu có xem tớ là bạn trai không vậy? - Đúng là không biết thương xót người bệnh. Tôi thế này mà còn nổi giận với tôi.
- Dù sao cậu cũng biết rồi mà. - Tôi cười yếu ớt, chẳng còn sức mà dài dòng.
- Tớ với Văn và Quân đi xem phim, vô tình đi ngang qua bạn cùng phòng của cậu, nghe được cuộc điện thoại nên mới biết. - Nét mặt Khoa rất rõ ràng giận dỗi cùng trách móc.
Tôi im lặng, không giải thích, không xin lỗi, càng không dỗ dành. Tôi không muốn tiếp tục thói quen đụng việc gì cũng gọi người giúp đỡ hoặc than thở với ai đó. Điều này đâu có ích lợi gì, chỉ làm mình càng vô dụng hơn khi không còn ai bên cạnh.
- Tớ hỏi này. - Khoa đột nhiên đến gần tôi hơn.
Mệt quá, hỏi luôn đi, đừng có bắt tôi phải trả lời nữa! Tôi rất mệt và buồn ngủ.
- Cậu đã từng yêu ai chưa? - Thấy tôi im lặng, Khoa rốt cuộc cũng phải vào thẳng vấn đề.
Loại câu hỏi gì thế này? Đúng là các chàng trai luôn muốn biết về quá khứ của cô gái họ thích.
- Có lẽ rồi. - Tôi bình thản trả lời, chẳng thấy có gì phải giấu giếm. Nếu tôi có làm gì sai lầm trong quá khứ thì người duy nhất tôi có lỗi là chính bản thân mình.
- Cậu từng bị phản bội chưa? - Khoa tiếp tục hỏi.
- Rồi. - Nếu có thể dối lòng, tôi tình nguyện nói dối. Nhưng nếu trong lòng biết rõ đâu là sự thật thì có cần thiết không việc nói dối người khác?
- Cậu có ám ảnh điều đó không? - Khoa không buông tha.
- Có. - Tôi từ chối những bài nhạc buồn, phim tình cảm, tiểu thuyết và cả truyện tranh. Tất cả những gì khiến bản thân gợi nhớ đều bị loại bỏ. Đây chính là ám ảnh tận xương tủy.
- Vì vậy mà cậu không thích tớ? - Khoa ngồi lại gần tôi hơn.
- Tớ không biết. - Thất bại một lần không có nghĩa cả đời tôi sẽ từ chối yêu thêm. Có điều tôi nghĩ bây giờ chưa phải lúc. Hơn nữa, bị rắn cắn một lần, về sau thấy dây thừng cũng sẽ sợ. Lòng tin của tôi không thể nào còn nguyên vẹn như ngày xưa.
- Nhìn tớ giống người sẽ làm cậu tổn thương lắm sao? - Ánh mắt Khoa rất buồn, nhìn tôi đầy vẻ cầu khẩn, giống như đã rất tuyệt vọng và mệt mỏi.
- Không! - Đúng là cậu ấy không giống chút nào.
- Vậy nên hãy tin tớ! - Giọng Khoa trầm thấp, ánh mắt nhìn tôi rất kiên định.