- Ôi! Chị xin lỗi! Chị nhớ nhầm tên em. - Chàng trai tóc vàng hoe phá lên cười, lấp liếm vẻ gượng gạo, bàn tay lại tiếp tục công việc với gương mặt tôi.
Xem ra có gì đó về Khoa mà tôi không biết. Chết tiệt! Sao tôi lại quên, Diệu My mà tôi biết vốn là học sinh của Đông Anh cử đến làm học sinh giao lưu ở Trung Anh. Xem ra, đúng là cùng một người rồi.
Cả hai chúng tôi đều im lặng cho đến khi hoàn thành, đến lúc này anh chàng tóc vàng hoe mới tránh ra một bên, ngừng che tầm nhìn của tôi vào gương.
- Gương mặt của em vốn có nét rồi, với lại ban ngày nên chỉ trang điểm nhẹ cho nổi bật một chút thôi. - Thấy tôi không nói gì, anh ta vội giải thích.
Tôi mỉm cười, so với lúc chưa trang điểm thì không khác là mấy, chỉ có điều ngũ quan trên mặt trở nên rõ ràng sắc nét hơn, môi cũng đậm màu hơn, má hồng làm gương mặt tôi bớt nhợt nhạt.
“Tóc vàng hoe” khoanh tay nhìn tôi mất ba giây, gật gù vừa ý, sau đó tiếp tục kéo tôi đến bàn làm tóc.
Tóc tôi vốn đen tự nhiên, không duỗi cũng không uốn, nên có thể xem là khá khỏe mạnh, bóng mượt. Đầu tiên anh ta dùng máy sấy làm cho phần mái của tôi trở nên bồng bềnh, sau đó chia tóc thành từng cụm, uốn xoăn phần đuôi thành ống tròn, trông như những búp măng xinh xắn.
Cuối cùng, tôi hoàn thành cái gọi là “lột xác”, trông bộ dáng lúc này rất giống một con búp bê. Đối với ngoại hình này, tôi nhìn vào cảm thấy không chút cảm xúc. Nếu tôi nhớ không lầm, ngày đầu tiên Diệu My đến ra mắt Trung Anh, chiếc váy ấy, mái tóc ấy, đôi giày ấy, giống hệt tôi lúc này.
Tôi đi ra ngoài trong sự trầm trồ của Khoa và “tóc vàng hoe”, cảm nhận nét mặt mình càng lúc càng lạnh đi.
Lên xe, tôi và Khoa hai mặt nhìn về hai phía cửa sổ, tài xế ở bên trong im lặng lái. Trong tôi lúc này là một cảm giác nặng nề cùng chán ghét, dự cảm không lành lởn vởn làm lòng bất an.
- Cậu ổn không? - Có lẽ sắc mặt tôi rất tệ nên Khoa phải lên tiếng hỏi.
- Ổn. - Tôi nghe giọng mình lạnh băng. Trong lòng lúc này, tình cảm dành cho Khoa trở nên rất mong manh, ngay cả lòng tin mà tôi nghĩ là đúng đắn cũng bắt đầu ngọ nguậy.
***
Tiệc cưới của ba Quân được tổ chức rất hoành tráng tại nhà hàng - khách sạn sang trọng nhất Đà Lạt. Khi tôi đến, hàng loạt những chiếc xe con đắt tiền đang nằm trong bãi đậu.
Tôi miễn cưỡng khoác tay Khoa, cả hai cùng tiến vào sảnh lớn. Bên trong đã đông khách, những bộ váy sang trọng cùng vest lịch lãm sánh vai với nhau đầy quý phái.
Tiệc cưới khoảng hai trăm bàn, toàn bộ trải khăn trắng muốt tinh khôi, bộ đồ ăn sáng chói cao cấp, những chiếc ly pha lê đẹp mê mẩn. Hai bên lối đi được kết rất nhiều hoa hồng trắng, làm cho không gian càng thanh tao thoát tục. Nếu tôi nhớ không lầm, hồng trắng có nghĩa là sự sở hữu. Tức là ngoài em ra chẳng ai có thể xứng đáng đi bên tôi và cũng không ai đủ tư cách bên em ngoài tôi. Xem ra đám cưới này tốn không ít tiền của và công sức.
Tôi cùng Khoa đi thẳng đến chỗ Ngạo Quân cùng Đình Văn đang ngồi. Bộ ba này hình như có xu hướng mặc đồ trùng nhau. Chiếc jean đen và áo sơmi trắng đóng thùng tầm thường khoác lên người họ lại mang một sắc thái hoàn toàn khác. Đối với Khoa, chiếc áo sơmi trắng làm nổi hẳn lên những cơ bắp của dân chơi thể thao, trông vô cùng khỏe khoắn và rắn chắc. Phần Đình Văn nhìn qua đã thấy một trời lãng tử mơ màng. Riêng Ngạo Quân, vốn cao hơn hai người bạn mình một chút, dáng người gọn, thon dài, nước da trắng như đậu hũ non thoạt nhìn rất thư sinh. Thế nhưng đôi mắt kia hình như lúc nào cũng mang theo tia nhìn nguy hiểm lạnh lẽo, mái tóc bồng bềnh vài sợi rơi rớt làm ánh mắt lúc ẩn lúc hiện khó đoán, nét mặt trong trẻo lại rất hờ hững giống như kẻ làm chủ mọi thứ. Cậu ta thư sinh nhưng không phải là mọt sách dễ bắt nạt.
Sự xuất hiện của tôi đối với hai chàng trai đẹp đẽ kia không có chút ngạc nhiên. Riêng Ngạo Quân, hình như có đặt mắt qua tôi một chút. Còn Đình Văn, trước sau chìm trong âm nhạc từ chiếc tai phone, không buồn ngó ngàng xung quanh như thế nào.
Tôi được xếp ngôi cạnh Quân và Khoa, bị kẹp giữa một bên lạnh toát như hàn băng, còn một bên thì tươi trẻ sống động tựa ánh nắng.
Khách khứa bắt đầu đến đông dần, nhân viên nhà hàng giúp họ tìm chỗ ngồi, tuyệt nhiên không thêm ai vào chiếc bàn của chúng tôi.
Ngồi cạnh Quân, tôi cảm nhận rõ hàn khí của cậu ta tỏa ra càng lúc càng mạnh mẽ, rất lạnh lẽo cùng âm lãnh. Có vẻ như đám cưới này là điều cậu ta không chào đón.
Bốn người chúng tôi hoàn toàn chìm trong im lặng. Văn nghe nhạc, tôi mải suy nghĩ về Khoa và My, Khoa đang nhắn tin với ai đó, còn Quân vốn trước sau vẫn luôn ít nói, chỉ lặng lẽ uống bia một cách từ tốn, nhưng uống không hề ít.
Tiệc cưới bắt đầu, cô dâu chú rể được mời lên sân khấu, tôi dõi mắt nhìn theo. Có một dòng điện chạy dọc sống lưng, cả người tôi đột nhiên lạnh toát, phần gáy đau buốt. Người phụ nữ được gọi là cô dâu trong ngày hôm nay tôi không những biết mà còn từng sống cùng một nhà. Tôi có thể cảm nhận rõ hơi thở của mình bắt đầu nhanh hơn, nhịp tim cũng không còn bình thường. Sau tất cả những gì gây ra, giờ bà ta đang làm đám cưới và chuẩn bị sống hạnh phúc, sau đó lại lợi dụng thời cơ để tiếp tục lừa gạt sao?