- Em chắc không? - Ông Hùng nghi hoặc nhìn tôi. Nghi ngờ là đúng rồi. Tôi và bà ta có điểm nào giống nhau.
- Bản năng làm mẹ nói cho em biết điều đó. Hơn nữa, con gái em ở trước ngực có một vết bớt, em đã kiểm tra rồi. - Đúng là thiên hạ đệ nhất nói dối. Bà ta nói mà đến tôi cũng tự nhiên muốn tin.
- Thử ADN đã em. - Ông Hùng vẫn nheo mắt nhìn tôi.
- Em đã không ở bên chăm sóc con, giờ anh lại buộc em làm điều này sao? Làm sao con tha thứ cho em? - Bà Hạnh khóc òa lên, cả người rũ rượi muốn khụy xuống, làm ông Hùng phải dùng sức đỡ lấy.
- Bình tĩnh nào em! - Lúc lau nước mắt cho vợ mình, trông ông ấy có vẻ rất xót xa.
- Anh bảo em làm sao bình tĩnh được? - Bà Hạnh vùng khỏi tay chồng, đi vội đến chỗ tôi, ôm chầm lấy, làm tôi suýt chút theo phản xạ mà đẩy ra: Mẹ có lỗi với con nhiều lắm. Mẹ sẽ bù đắp tất cả. - Nước mắt bà ta sao có thể sẵn đến thế? Làm mái tóc tôi bị ướt một mảng.
Khóc lóc thảm thiết xong, bà tay quay sang phía ông Hùng cùng với Ngạo Quân nãy giờ hai tay bỏ túi quần im lặng.
- Em không dám bắt anh phải chấp nhận con bé, thôi thì em sẽ ra đi. Em xin lỗi! Nhưng em không thể mất con một lần nữa. - Xem đấy! Lời thoại này quả thật như trong phim. Bà ta nếu đi làm diễn viên có lẽ sẽ rất thành công. Đến tôi cũng bắt đầu thầm nể phục trong lòng. Chẳng thế mà có thể lừa được ba tôi.
Dứt lời, bà Hạnh quỳ hẳn xuống, lại tiếp tục vái lạy cũng khóc lóc. Tôi chán ghét dõi mắt nhìn theo, thật muốn đứng lên bỏ ra khỏi phòng.
- Kìa em! Em nói gì vậy? - Ông Hùng vội vã lao đến đỡ vợ mình lên, sau đó nhìn qua phía tôi, ánh mắt đã thôi dò xét: Con gái! Từ giờ con cũng là con của ba. Về sống với ba mẹ nha con!
Mẹ kiếp! Tôi chỉ có một người ba thôi. Đừng mong tôi mở miệng gọi ai một tiếng như thế.
- Cháu... - Vạch mặt bà ta, tôi không được gì, ba tôi cũng không sống lại. Nếu tiếp tục diễn, tôi có cơ hội đi học ở những trường cao cấp sau khi tốt nghiệp cấp ba. Còn có thể lấy lại nhà và đất. Như vậy, có lẽ tôi nên chọn con đường có lợi cho mình: Vâng. - Tôi nghe chính mình chấp nhận vụ lừa đảo này.
- Lại đây Quân! - Ông Hùng vẫy con trai nãy giờ vẫn im lặng đứng dựa tường theo dõi.
Trong ánh mắt lạnh lẽo ấy, tôi có thể nhìn thấy sự chán ghét, thế nhưng cậu ta vẫn lững thững đi đến.
- Hãy chăm sóc em gái con nhé! - Rút một cánh tay Quân đang để trong túi quần, ông Hùng mang nó đặt lên vai tôi.
Tôi ngẩng đầu, không nhận thấy tia nhìn giận dữ hay khó chịu nào của Quân chụp lên người mình. Nếu tôi nhìn không lầm, đáy mắt kia có chút bớt lạnh, lại có gì đó như bi thương. Cái gì đây? Thương hại tôi hả? Là vì nghĩ tôi không có mẹ cho nên đang xót giùm đó hả? Xin lỗi! Tôi không cần!
Cậu ta nên tự thương xót mình trước thì hơn. Với bà Hạnh, tôi có chút nguôi giận, nhưng sự căm thù trong lòng không thể dùng một ngày để tiêu tan. Mang tôi về đó, để xem bà ta có làm chủ được tình hình hay không. Tôi thật muốn biết cùng với sự căm phẫn, bản thân có thể gây ra những gì.
Chương 6:
Mọi chuyện giống như một giấc mơ, tất cả xảy ra quá nhanh làm tôi không kịp suy nghĩ cũng như kiểm soát. Ngay ngày hôm sau, người của ba Quân đến ký túc xá dọn dẹp đồ đạc của tôi.
- An đi đâu vậy? - Ngọc lưu luyến nắm lấy cánh tay tôi.
- À... khó giải thích quá! Nhưng mà chúng ta sẽ còn gặp lại nhau. - Tôi nghĩ càng ít người biết chuyện này càng tốt.
- Còn hai tuần nữa là Ngọc trở về Trung Anh rồi. - Xem ra thời gian sống cùng làm cô bạn này nảy sinh tình cảm bạn bè sâu đậm mất rồi. Tôi chỉ chuyển ra ngoài sống mà đã nước mắt ngắn nước mắt dài.
- Còn sống cùng một đất Đà Lạt mà. - Tôi đưa tay lau nước mắt cho Ngọc, mỉm cười tươi tắn. Chúng tôi đâu phải không còn cơ hội gặp lại nhau. Nhưng lời Ngọc nói nhắc cho tôi một điều. Hai tuần nữa Diệu My sẽ trở về Đông Anh.
Tôi mau chóng tạm biệt Ngọc. Đồ đạc không nhiều nên dọn chỉ mất mười lăm phút. Người của ba Quân lái xe đưa tôi tiến về nhà mới.
Nhà Quân nằm trong một khu đất rộng lớn đến mấy ngàn hecta. Ở đây còn có ba căn biệt thự khác. Khu đất này giống như một lãnh địa riêng biệt của quý tộc ngày xưa, một đất nước thu nhỏ. Bên trong có hồ bơi, sân thể thao, khu bắn súng. Tóm lại là một quần thể kiến trúc hoành tráng mà tôi chưa từng nghĩ mình sẽ đặt chân đến.
Chiếc xe dừng lại trước căn biệt thự màu trắng ba lầu, ước chừng rộng khoảng một ngàn mét vuông. Đứng đón tôi trước cửa là ông Hùng, bà Hạnh, cùng với Ngạo Quân, phía sau còn có rất nhiều gia nhân mặc váy đồng phục đen.
Tôi xuống xe, lạ lẫm tiến lại gần phía họ, suýt bị làm cho giật mình khi các gia nhân cúi đầu:
- Chào cô chủ!
Tôi lúc này thật giống nhân vật chính trong những bộ phim thần tượng, một bước đã trở nên giàu sang và sống trong cảnh nhung lụa, xung quanh là kẻ hầu người hạ.