Không xác định được là mình đụng phải gì, tôi uể oải mở mắt.
Ngay trong tầm mắt tôi, một gương mặt trắng như đậu hũ non, đôi mắt hồ ly nhỏ dài đang mơ màng mở ra, nhìn tôi bằng con ngươi còn ngái ngủ.
Tại sao lại có cái giấc mơ ngủ cùng một giường với Ngạo Quân thế này?
- Ồn! - Giọng cậu ta khàn đặc, mặt mũi khó chịu như bị ai đó làm phiền quá mức.
Tôi thấy mắt mình chớp liên hồi, không biết là đang mơ hay sự thật. Bàn tay trong chăn âm thầm tự nhéo mình một cái. Đau đến ứa nước mắt! Vậy hóa ra không phải mơ.
Tôi ngồi dậy, vô thức cúi xuống nhìn quần áo, sau đó quay qua nhìn Ngạo Quân. Cả tôi và cậu ta đều ăn mặc chỉnh tề không thiếu mảnh nào. Cũng đúng, tôi chỉ ngủ say, đâu phải say rượu, nếu có chuyện gì xảy ra sẽ tỉnh lại ngay.
Thấy tôi ngồi dậy, Quân cũng làm theo, gương mặt chậm rãi ngó ngiêng đánh giá căn phòng.
- Say quá, đi nhầm phòng. - Quân xoa xoa đầu, giọng nói hết sức bình thản, không xin lỗi cũng chẳng áy náy. Thằng nhãi này đang trêu tôi đấy à?
- Về phòng đi học đây.
Miệng tôi chỉ biết há hốc, nhìn Ngạo Quân rất lịch lãm từng bước đi ra khỏi phòng mình. Cứ cho là cậu ta say quá. Cứ cho là vì hai phòng đối diện nhau nên cậu ta đi nhầm. Cứ cho là chẳng xảy ra chuyện gì quá đáng. Nhưng mà thằng nhãi này, một câu xin lỗi cũng không có, tỏ ra như đây là điều đáng tiếc cho cả đôi bên hay là cả hai chả thiệt hại gì, không ai có lỗi.
Tôi đã nói chưa nhỉ? Tôi là chúa thù vặt nhớ dai, rất để bụng, cũng rất độc ác. Cậu xong với tôi rồi Ngạo Quân ạ.
Tạm để món nợ này sang một bên, tôi chuẩn bị đi học.
Hôm nay tôi đến trường sớm hơn bình thường để gặp Ngọc trước khi cậu ấy về trường. Phải, hôm nay là ngày kết thúc chương trình giao lưu, Ngọc trở về Trung Anh, còn Diệu My sẽ về Đông Anh. Những ngày sắp tới xem ra phải tích cực giả câm giả điếc sống qua ngày rồi đây.
Tôi đến trường liền đi thẳng lên ký túc xá, sau hai cái gõ cửa thì thấy Ngọc. Sách vở cùng quần áo đã được sắp xếp từ hôm qua, tôi chỉ đơn giản chào cậu ấy.
- Sau này không còn ai chơi cùng An rồi. - Ngọc thở dài.
Tôi vẫn là nhân vật bị kỳ thị trong trường mà. Ngoài cậu ấy ra, không một ai đi cùng tôi trên hành lang, ngồi cùng tôi trong nhà ăn.
- Không sao, dần dần sẽ quen. - Tôi không sợ một mình, chỉ sợ quá nhiều người không thật lòng ở bên cạnh.
- Giữ gìn sức khỏe và giữ liên lạc nhé! - Ngọc mỉm cười, nhẹ nhàng ôm lấy tôi.
Có hơi cường điệu quá đấy Ngọc ạ! Đâu phải chia ly hai đất nước đâu mà đến mức này. Chỉ cần một cuộc điện thoại là có thể cùng nhau đi ăn và đi chơi mà.
- Về trường học cho tốt. - Tôi dặn dò một cách máy móc. Thật ra tôi không quen với những gì quá mùi mẫn tình cảm. Có lẽ vì từ bé đã chơi chung với đám con trai nên tính cách tôi vô vị như thế.
Ngọc buông tôi ra, luyến tiếc vòng tay nên xem đồng hồ:
- Thôi lên lớp đi An, sắp vào học rồi, thầy chủ nhiệm cũng sắp đến đón Ngọc rồi.
- Ừ. Cuối tuần này nếu rảnh thì gặp nhau. - Ngọc là người đa cảm, chỉ cần một chút thay đổi trong những điều thân thuộc sẽ lập tức cảm thấy lạc lõng. Tôi hẹn cậu ấy đương nhiên không phải vì muốn đi chơi, chỉ là muốn nói cho cậu ấy biết, chúng tôi chẳng ở xa nhau tí nào.
- Ừ. - Nụ cười của Ngọc trở nên tươi tắn hơn rất nhiều.
Tôi được Ngọc ôm tạm biệt lần nữa, sau đó rời khỏi và đi thẳng về lớp mình. Đối với chuyện từ nay không còn ai trò chuyện khi ăn trưa, không ai cùng đến thư viện đọc sách, tôi không thể nói là mình không buồn. Nhưng mà tôi nghĩ, thay vì buồn bã một cách vô ích, hãy học cách thích nghi và làm bản thân vui lên. Chuyện đến rồi đi, hợp rồi tan trong đời người là điều không thiếu, sẽ trải dài từ khi con người ta có trí khôn đến khi chết đi. Nếu cứ mãi buồn bã, e là phải dành cả đời để u sầu.
Nhìn chung, tôi là đứa vô tâm đến mức không có suy nghĩ, không đặc biệt vì gì mà u sầu hay phiền não, lại không để mình làm những điều vô ích như buồn bã hoặc suy nghĩ quá nhiều vì điều gì đó. Có thể nói, đối diện với chính mình, tôi tự thấy mình là đứa ngốc chẳng biết gì.
Tôi gặp Khoa ở cửa lớp, đang cầm trên tay một phần ăn sáng gồm sữa và bánh bông lan. Ánh mắt chúng tôi lướt qua nhau, rồi như thỏa thuận ngầm, cả hai đều quay đi.
Tôi phát hiện ra đối với chuyện chia tay Khoa, tôi chỉ là có chút mất mát cùng tiếc nuối những ngày đã qua, còn việc nhớ cậu ấy hay muốn tìm gặp thì không. Với một số người, có lẽ tình yêu quan trọng hơn tất cả, có thể hy sinh cả tự tôn vì nó. Còn với tôi, muốn yêu người khác, trước hết phải yêu lấy chính mình, biết chính xác giá trị của mình và đừng đánh mất nó. Một khi ai đó không cần đến mình nữa, đừng níu kéo hay van xin, nó chỉ làm cho người ta chán ghét cùng coi thường.