- Anh nhớ Diệu My, muốn nhìn thấy em ấy. - Nét mặt Thế Anh rất khổ sở.
- Ngu ngốc! - Tôi lạnh nhạt nhận xét.
Quả thật rất ngu ngốc và mù quáng khi khăng khăng nhớ người đã bỏ mình ra đi. Dù người ta có thế nào thì mình cũng một lòng yêu sao? Không có đâu! Đừng có tầm thường hóa tình yêu của mình bằng cách trao nó cho người không xứng đáng!
- Anh biết! - Thế Anh lại cười, hình như sau mỗi câu nói đều cười, nhưng những nét khổ sở cứ theo đó đổ tràn trên gương mặt.
Tôi im lặng nhìn gương mặt anh, cảm giác sự nặng nề đang lan sang mình. Trông anh gần như trong suốt, muốn vỡ vụn ra từng mảnh vì những tan nát. Nếu hạnh phúc từng có bằng với tổn thương sau này thì trên thực tế, tình yêu là thứ mất nhiều hơn được. Ta bắt đầu thích nhau rồi trở thành bạn, cùng chia sẻ và quan tâm nhau, sau đó yêu rồi chia tay, mất đi một người bạn và sự chia sẻ vốn có, mất luôn cả những vui tươi mà khi chưa có người ấy ta vẫn sở hữu.
Hai tay âm thầm vặn vẹo, tôi không biết phải nói gì với Thế Anh, trong tưởng tượng cũng chưa từng nghĩ chúng tôi sẽ nói chuyện lại với nhau. Cho nên bây giờ chỉ biết hai đứa nhìn hai hướng, đến khi điện thoại của tôi rung lên bần bật.
Tôi ngạc nhiên nhìn màn hình. Từ lúc nào trong điện thoại lại có một số là “Anh Quân” thế này?
- Alo? - Tôi nghi hoặc bắt máy.
- Em có thể mời khách về nhà. Sao lại ngồi lang bạt như thế? - Tiếng Ngạo Quân đều đều vang lên.
Tôi theo phản xạ quay nhìn về phía nhà Quân, thấy một bóng người đang đứng trên sân thượng.
Mời Thế Anh về nhà? Không đời nào!
- Em biết rồi. - Tôi dứt lời liền cúp máy.
Nhìn sang phía Thế Anh, tôi cảm thấy mắt mình đang chớp thật nhanh. Mỗi khi chuẩn bị nói dối tôi đều có biểu hiện này.
- Em phải làm cho xong việc ở đây rồi về đi làm. Ông chủ vừa gọi nhắc em đã nghỉ mấy ngày.
- Em đang làm ở đâu? - Thế Anh rời mắt khỏi những tầng mây vàng vọt mà chuyển sang tôi.
- Phòng trà Hoàng Gia. - Tôi vừa nói vừa đứng lên, chuẩn bị rời đi.
- Em làm lâu chưa? - Thế Anh cũng đứng lên.
- Cũng vài tháng rồi. - Tự nhiên hỏi làm tôi cũng không thể trả lời cụ thể.
- Có một lần anh với My đến đó, sao không thấy em nhỉ? - Anh có vẻ khó nói, sau đó cũng tiếp tục: Bọn anh gặp bạn trai của My và hai người bạn của cậu ấy.
- Chắc hôm đó em nghỉ. - Tôi nói dối nhanh. Hôm đó tôi có đi làm và ở trong phòng pha chế mà không ra ngoài. Từ khi bắt đầu quen cho đến bây giờ, Khoa chỉ vào quán hai lần. Một là hôm sinh nhật mẹ của Văn, hôm còn lại là ngày đầu tiên cậu ta đưa tôi về. Hóa ra nỗi buồn đó, sự đau thương đó, là vì Diệu My.
Lòng tôi u ám mà cũng thật muốn cười ra tiếng. Cười cho sự ngốc nghếch của chính mình và sự giảo hoạt của con người.
- Thôi em đi đã. - Tôi ngắt mình khỏi những suy nghĩ, thở hắt ra, sau đó thẳng tiến về phía nhà Quân.
- Minh An! - Tiếng Thế Anh phía sau khẩn trương giữ tôi lại.
Bàn chân tôi ngừng bước nhưng không quay người.
- Anh... xin lỗi! Anh làm tổn thương em nên giờ phải trả giá. - Dù không nhìn, nhưng tôi biết gương mặt anh đang rất buồn, từng nỗi đau như những bóng ma ẩn hiện trong đôi mắt.
Tôi im lặng không nói, tiếp tục bước đi, bỏ lại Thế Anh ở phía sau. Nếu đúng là làm người khác tổn thương sẽ phải trả giá thì có lẽ kiếp trước tôi gây nghiệt quá nhiều mà chưa kịp trả nên mới liên tục chịu tổn thương thế này. Với tôi, việc nhìn những người mình quý mến bị người khác giày vò chính là tổn thương to lớn nhất.
Mang vác sự nặng nề trong lòng, tôi khó nhọc đi vô nhà, cảm giác cả người mệt mỏi và mất hết sức sống. Tự mình đứng đã không vững, ấy thế mà vừa mở cửa ra đã có một bóng người lao vào tôi.
- Con gái! - Người đó gào lên. Ôi bà Hạnh! Bỏ tôi ra không thì bảo?
- Con gái! Ba mẹ về rồi, mang rất nhiều quà cho con. - Ông Hùng đứng gần đó mỉm cười trìu mến. May phúc là không nhào đến ôm tôi!
Tôi im lặng, cũng không chào hỏi hay tỏ vẻ vui mừng, chỉ biết trơ ra, phản kháng bằng cách đón nhận.
- Lên phòng với mẹ nào bé yêu! Có rất nhiều thứ phải cho con xem. - Thấy biểu hiện như tượng của tôi, bà Hạnh mau mắn kéo tôi đi lên phòng ở trên lầu.
Cửa phòng vừa đóng lại, tôi lập tức đưa mình rời khỏi cái ôm hờ trên vai của bà ta, cố gắng gồng người ngăn cơn ớn lạnh đang trào lên. Dù sao thì tôi cũng rất ghét người phụ nữ này.
Tôi nghĩ bà ta nhận ra thái độ của tôi, nhưng vẫn xem như không biết, lướt nhanh đến bên tủ, lấy ra một phong bì lớn.
- Giấy tờ nhà đất và tài khoản của con. - Đưa cho tôi, bà Hạnh cười trìu mến.
Tôi nghi hoặc đón lấy. Bà ta trở nên tốt lành quá mức tưởng tượng từ khi nào thế này?
- Dì đã trả lại tất cả những gì lấy của hai người, tính cả lời. - Bà Hạnh ngồi xuống giường, thở hắt ra như trút được gánh nặng.