Tôi đặt lá thư xuống bàn, môi không thể ngăn một nụ cười. Tôi đã nghĩ mình sẽ khóc, nhưng giờ đây hai mắt ráo hoảnh, chỉ có thể mỉm cười. Lá thư này là chữ do Quân viết, tôi nhận ra. Giọng điệu và cách suy nghĩ cũng hoàn toàn thuộc về anh. Ngạo Quân là người vô tình, vì yêu nên mới trở nên ấm áp, nhưng một khi hết tình cảm, anh sẽ rất lạnh lùng. Lời lẽ trong lá thư này, tôi chẳng nghi ngờ gì nữa, chắc chắn là sự thật. Vậy là tôi mất anh sao? Lạc mất hạnh phúc trong một miền hoang hoải không lối thoát, vụt mất tương lai mà chúng tôi từng nói với nhau, ấy vậy mà tôi không hề rơi nước mắt, cũng không cảm thấy muốn khóc, trái lại còn rất buồn cười.
Tôi ngồi im trên ghế, nghĩ về anh, về tôi, về những gì đã qua, về những dự định còn chưa thực hiện, về lá thư này, về cả ông Hùng nữa, rồi lại cười. Mọi suy nghĩ đều kết thành nụ cười. Cười một lúc như thế, mặt trời ở bên ngoài cửa sổ kia đã bắt đầu nhô lên, ánh sáng tinh khôi từng chút hôn lên đôi mắt của vạn vật, ngày mới bắt đầu.
Chương 21:
Trước đây, một vài lần khi đang ở bên Quân, tôi hay ngốc nghếch bắt bản thân tưởng tượng nếu mất anh, mình sẽ như thế nào. Khi ấy, tim tôi đau thắt lại, giống như ngàn vạn mũi tên xuyên qua, trong lòng thì tràn ngập bế tắc và mất mát. Nhưng giờ đây, khi điều đó thật sự xảy ra, tôi chẳng thể cảm thấy gì, tất cả chỉ còn là trống rỗng.
Tôi vẫn ăn, vẫn đi học, hơn nữa còn tìm được một công việc cộng tác viên qua mạng và thêm một công việc là đăng thông tin quảng cáo lên các diễn đàn. Chỉ là, tôi ngủ ít đi rất nhiều, đêm đến thường nằm cuộn tròn trong chăn, hai mắt xoáy sâu vào khoảng không vô định. Giấc ngủ chập chờn của tôi thường bị cơn giật mình quấy rầy, có lúc mơ thấy mình đang đi tìm gì đó mãi không thấy, có lúc mơ mình chuẩn bị đi học nhưng mãi vẫn không thể ra khỏi nhà, lại có lúc mơ Quân trở về, nói rằng chúng tôi hãy quay lại từ đầu.
Cũng như tôi, Quân hoàn toàn bình thường. Anh ăn ngủ đều đặn, ở trên lớp học hành chăm chỉ hơn hẳn, không còn gục mặt xuống bàn nữa. Từ trường trở về, anh ở lì trong phòng làm gì không ai biết, nếu không thì sẽ đi ra ngoài tới tận tối muộn mới về. Nhìn anh vẫn sinh hoạt ổn định, người không gầy đi, trong lòng tôi cũng an tâm ít nhiều.
Tôi không thấy đau, Quân chẳng buồn bã, có lẽ giữa chúng tôi đúng như bà Hạnh nói, chỉ là thoáng qua mà thôi, thời gian qua đi sẽ xóa nhòa tất cả. Sau khi lớn lên, rồi gặp được người thích hợp, lập gia đình, sinh con đẻ cái, thỉnh thoảng mệt mỏi với hiện tại, tôi sẽ hồi tưởng về khoảng thời gian hạnh phúc bên anh, như vậy là đủ rồi.
Tình yêu vốn là chuyện của riêng mình, đau thương tất nhiên cũng là chuyện cá nhân. Dù cho có mất mát cùng cực, hay chịu đựng những biến cố to lớn thế nào đi nữa, mọi thứ xung quanh vẫn tiếp tục đi trên quỹ đạo của nó. Đêm đen buông xuống đều đặn, tập cho tôi thói quen ngồi bất động chờ trời sáng. Rồi khi mặt trời nhô cao, ánh nắng lấp lánh bung mình trong không gian, vỡ vụn ra từng giọt vàng ươm, chúng tôi sẽ lại tiếp tục bước đi trên con đường đã chia hai ngả.
Thời gian tích tắc qua đi, ngày thi học kỳ đã dần đến gần. Theo lịch của nhà trường, chúng tôi được nghỉ học năm ngày để ôn thi, sau khi kì thi kết thúc, nấn ná thêm mấy ngày để biết điểm là có thể nghỉ Tết.
Từ sau đợt Giáng sinh, tôi hình thành thói quen ở lì trong phòng, lúc không học bài thì lên mạng làm việc, cơm canh đều có người mang lên tận nơi, sau đó dọn xuống. Ở mãi trong phòng thế này, tôi chợt hiểu ra vì sao có rất nhiều bậc thánh nhân đã tìm đến những nơi hoang vắng mà ẩn cư. Hóa ra, một mình cũng không phải là cô đơn, thay vào đó là cảm giác nhẹ nhàng, giống như mọi sự đời ngoài kia đều không thể ảnh hưởng đến mình. Hơn nữa, ở trong phòng thế này, da còn trắng ra nữa. Đem so với tấm hình chụp gần đây nhất ở Nha Trang, tôi rõ ràng đã trắng hơn vài phần. Lần đi Nha Trang hôm đó, bọn tôi đã chụp rất nhiều hình, cũng không ít tấm của tôi và Quân chụp riêng.
Ngồi khoanh chân trên giường, tôi chậm rãi lật từng trang album, kỹ càng ngắm nghía từng bức ảnh. Nha Trang thật đẹp làm sao! Biển xanh ngát vừa nhìn đã thấy mát mẻ, bãi cát trắng tinh và mịn màng như bột mì, lại thêm trời lúc nào cũng trong vắt. Vì thế, mỗi tấm ảnh chúng tôi chụp đều rất đẹp. Nếu có thể, tôi muốn được quay lại đó. Ở đó, có rất nhiều kỷ niệm của tôi và Quân, có tiếng cười của anh, có cả tiếng sóng biển đang xen trong những lời thì thầm yêu thương anh dành cho tôi. Tôi muốn trở lại đó, tìm kiếm chút cảm giác xưa cũ. Từ ngày Quân đi, lòng tôi hoàn toàn chết lặng, một chút vui vẻ hay đau buồn cũng không còn tồn tại nữa. Cứ mãi trống rỗng thế này, tôi có lúc còn tự hỏi mình là ai.