Cô khom người nhặt lên một mảnh thủy tinh sắc nhọn, cứa nhẹ vào mu bàn tay chỉ đủ để rỉ ra vài giọt máu. Ngay lập tức, cánh cửa phòng mở tung, những người làm trên dưới trong nhà đều có mặt đầy đủ hết, không thiếu một ai, kèm theo sau là tiếng hét lên cực kỳ giận dữ:
“Jessica, em làm cái gì vậy hả?”
Từ trong đám người làm bao gồm cả hai tên vệ sĩ đứng cạnh Thảo Nhi, bóng dáng Kevin từ từ lộ ra, ánh mắt tối sầm lại, rít lên như thú dữ bị thương, đôi chân muốn tiến về phía cô nhưng lại do dự, dường như đang giằng xé nội tâm một cách dữ dội, sắc mặt cũng vì thế mà tím bầm lại:
“Đừng làm càn, buông thứ đó xuống ngay!”
Cô lặng người nhìn vào mắt anh, nếu không lầm, cô có thể thấy được những tia máu đầy bi thương của anh, có xót xa, có giận dữ, nhưng hơn hết... là sự sợ hãi.
Thoang thoảng trong căn phòng có mùi máu tanh, đến lúc này cô mới phát hiện ra cái đau buốt từ mu bàn tay mình lan tỏa, đau đến mức tê dại, nhưng vẫn cố gượng nắm chặt lấy mảnh vỡ trên tay hết sức có thể, cười gằn từng tiếng:
“Kevin, bây giờ anh chịu xuất hiện rồi sao? Anh giỏi thì trốn tránh tôi suốt đời đi, giam cầm tôi suốt đời ở đây luôn đi!!!”
Anh nhăn mặt, mím môi lại như đang kìm chế điều gì đó, một lúc sau mới rời mắt khỏi cô, nói với những người làm xung quanh, giọng khàn khàn:
“Ra ngoài hết đi!”
“Giám đốc!!!”
Thảo Nhi từ nãy đến giờ im như thóc chợt thốt lên kinh ngạc, sắc mặt cũng tái mét đi vì sợ. Cô bé nhìn anh trân trối, rồi lại quay sang cô kêu lên:
“Chị Jessica...”
“Tôi bảo ra ngoài!!!” – Anh quay lưng đi, cắn răng hét lên với đám người làm, trong đó có cả Thảo Nhi – “Ra ngoài hết cho tôi, không được bén mảng đến gần phòng này nửa bước!”
Cô ngẩn người nhìn bọn họ tức tốc chạy ra khỏi phòng và đóng cửa lại một cách ngoan ngoãn mà bắt đầu thấy chột dạ. Không chỉ riêng Thảo Nhi mà ngay cả cô cũng thấy lạ với thái độ của anh. Tại sao lại bắt bọn họ ra ngoài? Anh có gì muốn nói riêng với cô sao?
Anh không sợ cô sẽ làm điều dại dột trước mặt anh sao?
Thật sự không sợ sao?
Cô nhìn anh đăm đăm, tay vô thức bóp chặt lấy mảnh vỡ sắc nhọn kia, khiến máu chảy ra ngày một nhiều hơn, rơi từng giọt xuống sàn nhà, lênh láng một vũng.
“Đừng như vậy nữa, buông thứ đó xuống đi. Có được không, Jessica?”
Qua làn gió, giọng anh lành lạnh, khó nhọc như bị nghẽn lại, đôi mắt đỏ ngầu, hai tay cũng bắt đầu run run:
“Anh xin lỗi, mấy ngày qua anh luôn né tránh em, là vì muốn bản thân xác định rõ một thứ!”
Bóng anh ngày càng tiến gần về phía Phương Nhã, bước chân nặng trịch khẽ khàng vang lên, trong căn phòng đặc mùi máu tanh, hòa quyện cùng với mồ hôi lạnh, cô phát hiện ra rằng hơi thở của anh ngày càng dồn dập, đến mức có thể nghe được mùi hương dịu nhẹ quen thuộc mà cô ngỡ như đã quên.
“Anh thật sự rất sốc khi nghe em kể về cuộc sống trước đây của mình. Anh đau đến mức tim muốn vỡ ra, và càng không thể chịu đựng được mỗi khi tưởng tượng đến hình ảnh của em trước kia cùng tên bác sĩ, và cả hành động trả thù tàn nhẫn của em nữa. Mọi thứ quay cuồng trong đầu anh, khiến mọi tế bào trong người anh căng cứng không thể hoạt động được. Chúng khiến anh sợ!”
Hơi thở của anh ngày càng dồn dập, bước chân ngày một tiến gần cô hơn, anh nhắm mắt, nặng nhọc nói tiếp:
“Anh bắt đầu phát hiện ra rằng bản thân không cách nào đối mặt với em được. Mặc dù những điều đó đều bắt nguồn từ hoàn cảnh, em trở thành như vậy cũng chỉ vì phải bảo vệ lấy bản thân. Nhưng...” – Sắc mặt anh ngày một tái đi, kích động run rẩy – “Em có biết, anh rất căm hận khi em tự động rời xa anh, nhưng khi biết hết mọi chuyện, thì anh lại càng hận em hơn, khi biết rằng em đã phải đánh đổi cả thứ quý giá nhất của mình để trả thù!!!”
Trong bầu không khí im lặng chỉ vang vọng mỗi tiếng nói anh, cô bắt đầu chăm chú lắng nghe, bàn tay cầm chặt lấy mảnh kính vỡ cũng vô thức nới lỏng.
“Chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng đó, anh không còn dám đối mặt được với em nữa, vì vậy chỉ có thể trốn tránh. Trong mấy ngày qua, anh luôn không ngừng căm hận bản thân, vì sao lại không quen biết em sớm hơn. Nếu là như vậy, em sẽ không khốn khổ như lúc này. Vì anh nhất định sẽ không để em phải chịu khổ!”
Những ngón tay anh bắt đầu vuốt ve gương mặt cô, tay còn lại nhanh chóng giật lấy mảnh kính vỡ rồi hất ra xa, sau đó ôm chặt cô vào lòng, lồng ngực anh lạnh ngắt:
“Anh đã âm thầm sai người tìm hiểu mọi chuyện, và hoàn toàn biết rõ được quá khứ của em, về cả người con trai tên Quốc Thịnh đó, cả đứa con gái của Một Mắt – Trương Cẩm Tú kia!” – Nghe đến đây, cô không khỏi kinh hãi ngóc đầu lên, nhưng sức anh quá mạnh, lại một tay ép đầu cô vào trong lồng ngực rắn chắc của mình, thì thầm nói tiếp – “Em rời khỏi anh, một phần cũng vì anh ta có phải không? Vì anh ta chính là người mà em yêu sâu đậm, có phải vậy không?”