Có lẽ, hai năm yên bình trong giấc ngủ lại chính là điềm báo cho một cơn bão lớn sắp đến…
Chương 12: Quyết Định
Mỗi con người đều có quyền lựa chọn số phận cho riêng mình, nhưng không thể nào quyết định được định mệnh!
Làn gió khẽ vui đùa cùng chiếc lá, đong đưa khúc điệu nhạc thần tiên, chiếu rọi vào tim Phương Nhã như bảo rằng “đây chính là lời chào tạm biệt lần cuối cùng”.
Phải! Có lẽ ngày hôm nay là ngày cuối cùng cô được ở bên Kevin!
“Jessica!”
Cô như sực tỉnh bởi tiếng gọi của anh, chốc lát liền quay đầu lại, cố gắng nở nụ cười nhưng khi trông thấy ánh mắt xuyến xao dịu dàng của anh, đôi mắt cô lại ướt nhòe.
“Em sao thế? Có phải có chuyện gì không?” - Trông thấy vài giọt nước mắt long lanh trên khóe mi, anh liền hốt hoảng kéo cô lại gần, đưa mu bàn tay ấm áp lau nước mắt cho cô, giọng không tránh khỏi lo lắng - “Jessica, hôm qua đến giờ trông em lạ lắm. Có phải…”
“Không! Em bị đau mắt nên cảm thấy hơi khó chịu, anh đừng lo!”
Cô chớp mắt nhìn anh, hít thật sâu ngăn chặn những giọt nước chực trào. Những cử chỉ ân cần âu yếm như thế này đối với một người bạn gái thì đó là một điều hạnh phúc. Nhưng trong mắt cô, hành động đó chẳng khác gì cắm một nhát dao lên tim cô, đau nhói.
“Thật không? Đừng giấu anh!”
Anh ngẩn người vài giây, nhưng sau đó liền nghiêm giọng, trừng mắt nhìn cô như đã nhận ra điều gì, chốc lát lại nâng cằm cô lên, xoáy đôi mắt màu nâu nhìn cô như đang tìm kiếm thứ gì đó:
“Jessica, có phải em đang nghĩ về người con trai đã cứu em đó không?”
Cô giật mình, đáy mắt có chút xao động, nhưng chỉ vài giây sau liền trở lại bình thường, bật cười thản nhiên:
“Quốc Thịnh? Là tên anh ta sao?”
“Jessica, em vẫn chưa nói với anh về chuyện của ngày hôm qua. Không phải em và ba anh đi chung với nhau sao, tại sao cuối cùng lại gặp tai nạn cùng anh ta chứ? Và hôm qua, rốt cuộc em đã nói chuyện gì với anh ta vậy?”
Sắc mặt anh càng lúc tối sầm, vẫn không hề có ý định trả lời, anh nhìn cô tỏ vẻ không hài lòng. Trong phút chốc, cô nhận ra đáy mắt anh tràn ngập sự lo lắng mơ hồ, khiến lòng tê tái, cất không thành lời.
Ngoài trời tiếng chim kêu ríu rít, cô chợt ôm chầm lấy anh, thật lâu, cố ý để anh không thể nhìn thấy được gương mặt đau khổ của mình, cố nén giọng để có thể nói chuyện bình thường nhất có thể:
“Kevin, nếu có một ngày em rời xa anh… thì tuyệt đối không phải vì ba của anh ép buộc!”
Vừa dứt lời, anh đã đẩy cô ra, hai tay nắm chặt lấy vai tôi, nhíu mày tỏ vẻ không bằng lòng:
“Em nói gì thế? Đã không trả lời câu hỏi của anh lại còn lảng sang chủ đề quái dị này…”
Trái với mọi lần, cô không hề cảm thấy sợ hãi với cơn giận của anh, trái lại chỉ mỉm cười, giọng nói tuy nhẹ nhàng nhưng dứt khoát:
“Nếu sau này em có rời xa anh thì…”
“Nói bậy, sẽ không bao giờ có chuyện đó. Còn nói nữa anh đánh đòn em đấy!”
Anh gắt, mắt nhìn cô bằng đôi mắt khó hiểu, không nhịn được liền đưa hai tay bẹo hai gò má bầu bĩnh của cô, sắc mặt trở nên hoang mang:
“Jessica, từ hôm qua đến giờ em lạ lắm. Rốt cuộc đã có chuyện gì? Có phải, ba anh nói gì với em???”
“Đau quá, em chỉ nói là nếu thôi mà, đâu phải thật…” - Cô nhăn nhó kêu lên - “Em đã nói rồi, tuyệt đối không phải vì ba anh, anh không cần phải lo!”
Trong khoảnh khắc, bầu không khí trong căn phòng trở nên yên tĩnh khác thường. Cảm thấy anh đã nới lỏng tay, Phương Nhã nhân cơ hội chộp lấy hai tay anh, hít một hơi thật sâu:
“Kevin, anh đừng nghĩ nhiều quá. Hôm qua ba anh quả thật đã hẹn em ra ngoài nói chuyện, vẫn là bảo em tránh xa anh ra nhưng…” - Đôi mắt cô lại long lanh, cố nở một nụ cười gượng mà lòng không khỏi nhói đau - “Nhưng khi đó, anh biết em nghĩ gì không? Cho dù quá khứ có như thế nào, dù mọi việc có ra sao, em cũng không muốn rời xa anh…”
Chưa kịp dứt lời, anh đã kéo cô vào lòng, ép sát vào ngực mình nên cô không thể nhìn thấy được khuôn mặt của anh, chỉ có thể nghe được tiếng tim anh vang dội vì vui sướng.
“Được rồi, anh hiểu rồi!”
Anh tựa cằm lên đầu cô, tận hưởng niềm hạnh phúc trôi qua trong bình yên. Nhưng có điều anh vẫn không hay biết, câu nói ban nãy của cô, thật ra chỉ là suy nghĩ khi cô còn chưa nhớ lại quá khứ - hoàn toàn là suy nghĩ của một Jessica yêu Kevin, chứ không phải của Mai Phương Nhã!
Cô cắn chặt môi, vùi đầu vào ngực anh trông chẳng khác gì một cô mèo nhỏ đang làm nũng, điều này càng khiến anh vui hơn. Hai người lại vì thế mà ôm nhau thật chặt, âu yếm mãi không chịu rời…
Anh có thể yêu cô bằng thời gian hai năm, nhưng Jessica chỉ có thể yêu anh bằng một quãng thời gian ngắn ngủi… vậy thì, hãy để Phương Nhã yêu anh trong một ngày, một ngày nữa thôi!
Khu vườn ký ức đã quay lại, mọi trật tự bị đảo lộn, cuối cùng cũng phải quay trở về điểm xuất phát ban đầu…