Thoáng chốc, Phương Nhã bần thần nhớ đến cuộc nói chuyện giữa cô và Quốc Thịnh ngày hôm qua…
Ngồi trong căn phòng lạnh lẽo, đối diện với bốn bức tường dày đặc u ám màu trắng toát, cô nín thở, cảm nhận con tim đang run lên từng hồi nhưng vẫn gắng quật cường, nhìn anh không chớp mắt.
Khi anh biết rằng cô đã nhớ lại tất cả, dường như trong đáy mắt anh hiện lên vô số cảm xúc rối ren không nói thành lời, chỉ nhìn cô đăm đăm, thi thoảng lại hé môi cười, nụ cười càng lúc càng rạng rỡ…
Cô đã hỏi anh rất nhiều, hỏi rằng vì sao lại xuất hiện tại nơi này? Tại sao định mệnh cho cô mất đi ký ức hai năm trời, để cô lưu lạc nơi đất khách quê người rồi cuối cùng cũng lại để cho họ gặp nhau. Hơn thế nữa, chính người cô căm ghét nhất, hận nhất lại cứu cô khỏi cái chết, khiến cô nhớ lại tất cả???
Sau khi anh nghe những uất ức trong lòng cô, tuyệt nhiên không cười nữa, chỉ xoáy đôi mắt đầy bi thương đau khổ đó nhìn cô không chớp mắt:
“Nhã!”
Anh ngồi đó, mùi hương quen thuộc tôi từng mong nhớ, từng yêu thương vẫn phảng phất đâu đây, hòa cùng cơn gió thấm vào tim cô như xát muối, tê tái. Vẫn là giọng nói đó gọi tên cô tha thiết, dịu dàng… nhưng không hiểu sao cô lại càng chán ghét, căm hận anh hơn.
“Vẫn rất ghét anh sao? Cho dù là ở trong hoàn cảnh này, em vẫn không tin? Không tha thứ cho anh sao?”
Anh hỏi cô, giọng điệu có chút đau đớn như đã biết trước được câu trả lời. Sắc mặt cũng vì thế mà u ám, đôi mắt lại đắm đuối nhìn cô không rời. Nhưng hành động đó chỉ khiến cô càng thêm căm ghét, nhất thời sự tức giận trong lòng cũng theo lời mà nói ra:
“Anh đừng nghĩ rằng cứu tôi một lần thì tôi sẽ tha thứ cho anh, tôi cho anh hay, đừng đến gần tôi, không được xen vào chuyện của tôi. Và đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi lần nữa!”
Cô đứng phắt dậy, đôi chân liền bước nhanh ra ngoài. Nhưng đi được vài bước thì giọng nói đầy đau đớn của anh như níu kéo bước chân tôi dừng lại:
“Em đứng lại, em phải nghe anh nói. Mọi chuyện không phải như em nhìn thấy đâu!”
Ngụy biện! Lại là lời dối trá, tại sao ngần ấy thời gian, anh vẫn mặt dày như thế? Nhưng dù biết đó là lời dối trá, dù lý trí mách bảo tôi đừng nghe nữa, mà tại sao đôi chân lại không nghe lời, cứ thế mà dính chặt vào đất như mọc rễ.
“Em có còn nhớ khi xưa em ở bệnh viện, đã có một người lạ mặt tặng em số tiền hai mươi triệu để chi viện phí hay không? Người đó chính là anh!”
Cô giật thót người, khi mọi thứ trong mắt cô mờ dần thì giọng nói ấy lại vang lên lần nữa:
“Ngày em vào bệnh viện, anh đã phải cật lực kiếm tiền, làm suốt ngày suốt đêm chỉ mong muốn có thể kiếm đủ tiền để trả viện phí cho em, nhưng cho dù có cố gắng cách mấy, thì chi phí bệnh viện cũng không phải là con số nhỏ. Bệnh viện đã nói, nếu trong vòng ba ngày không có tiền viện phí, thì sẽ không đồng ý chữa trị tiếp cho em nữa. Anh không còn cách nào khác mới đến gặp Cẩm Tú, cùng cô ta vạch ra một giao kèo, rằng chỉ cần làm chồng cô ta, thì anh sẽ có tiền để trả viện phí cho em. Đó là lý do vì sao anh chia tay, và cũng là lý do tại sao người quyên góp cho em số tiền hai mươi triệu nhưng lại ẩn danh.”
Bên ngoài hành lang vang lên bước chân qua lại, Phương Nhã ngẩn người mà tim ngỡ như ngừng đập, trong khoảnh khắc mọi thứ như quay cuồng trước mắt, giọng nói của anh càng mơ hồ, rồi xa dần… xa dần. Cô không còn nghe tiếp gì được nữa.
“Anh nói gì?”
Bên ngoài cửa sổ, tiếng lá rơi xào xạc, cành hoa máu trắng tinh khôi của đóa hoa anh đào như biến thành một màu tang thương chết chóc, cắm một nhát dao vào tim cô, gây tắc nghẽn hơi thở. Đôi mắt nheo lại như cười, cố nhìn cho rõ người con trai trước mặt mình, muốn xem anh ta còn chiêu bài nào nữa? Còn lời nói dối nào khiến cô tin hơn là loại nói dối cũ rích này…
Như đọc được suy nghĩ của cô, anh nhắm mắt tuyệt vọng, thế nhưng vẫn cố gắng nói trong hơi thở yếu ớt:
“Anh xin lỗi, anh không nghĩ rằng trong giây phút bất tài lại khiến em đau khổ đến như thế. Anh sai rồi, anh đã khiến em trở thành con người chỉ biết đến lòng thù hận, khiến em quyết tâm mưu hại Cẩm Tú, làm cô ta có cha mà không được nhận, lại còn sai người… sai người… Anh thật không dám tin em lại thay đổi lớn như thế! Em như vậy có khác nào trở thành Trương Cẩm Tú thứ hai đâu chứ?”
Những lời nói như mảnh gai nhọn cứa vào tim, cô bần thần ngây người một lát. Sau đó lại bật cười chua xót, nước mắt cũng theo đó mà ứa ra không ngừng:
“Ý anh là tôi sai người cưỡng bức cô ta? Hahaha, nếu là như thế thì tại sao anh không trở về với mái ấm của anh đi, sao còn tốn công ngồi đây giải thích với tôi?”
“Em…”
Ánh mắt anh bỗng ngây dại nhìn cô, vài giây sau mới hiểu được những gì cô nói, bèn bật dậy như lò xo:
“Ý em là…”
“Anh nghĩ gì tôi không quan tâm. Nhưng tôi nói cho anh biết, chúng ta không là gì của nhau cả. Đừng nghĩ chỉ một câu nói anh là người đã tặng tôi hai mươi triệu thì tôi có thể tin anh. Anh nghĩ những nỗi đau tôi phải gánh chịu ngần ấy thời gian sẽ xua tan đi tất cả chỉ vì câu nói của anh thôi sao?” - Cô trừng mắt nhìn anh, hơi thở cũng trở nên dồn dập - “Làm ơn tránh xa tôi ra, nếu như anh còn có lòng tự trọng!”