Tiểu Ái nước mắt rưng rưng: “Tư Nhã! Mình biết mà, cậu chính là vị cứu tinh của mình.”
Tư Nhã chống cằm vuốt ve cô như vuốt ve một chú cún con, cuối cùng thốt ra một câu: “Bớt nói lời thừa thôi, bữa cơm này cậu mời. Cộng thêm cả đi chơi sau bữa cơm và chơi đêm nữa?”
Tiểu Ái: “…”
Trong khi Tiểu Ái tự lập kế hoạch đi casting, thì giữa cô và Thôi Thái Dạ lại xảy ra một chuyện.
Hôm đó là ngày nghỉ, nhưng lúc sát giờ thì Thôi Thái Dạ bị gọi đi đàm phán hợp đồng mới. Ba người vốn dĩ có lịch đến họp liền hô to vạn tế, gọi bánh pizza rồi ngòi trong phòng họp đánh bài. Đang vui mừng thì trợ lý của Thôi Thái Dạ gõ cửa, nói ở đại sảnh tầng một có người tìm tổng giám đốc Thôi. Nghe giọng có vẻ là người quen, nhưng điện thoại của Tổng giám đốc lại không gọi được, cô ấy không biết có nên để người đó lên không.
Tiểu Ái vừa nghe xong thì rất vui, cô vốn định mở bàn đánh mạt chược, nhưng đáng tiếc lại thiếu mất một chân, hiện tại có người dâng đến tận cửa, tốt thế còn gì bằng! Một trong ba người đang ngậm pizza liền dặn dò người trợ lý rằng, lập tức gọi điện hỏi thử bên dưới có biết đánh mạt chược không? Nếu biết thì để người đó đi lên, không biết thì bảo đối phương để lại lời nhắn là có thể đi được.
Sắc mặt người trợ lý có vẻ rất khó chịu. Cô tên Lâm Tuyết, là thạc sĩ quản lý công thương, xuất thân dòng dõi Nho học. Lâm Tuyết có học thức cao, ngay cả tướng mạo cũng được trời ưu đãi, trang điểm ăn mặc vào thì càng xinh đẹp. Hai năm trước, sở dĩ cô đến Sun làm trợ lý cho Tổng giám đốc, phần vì lương cao, phần vì Thôi Thái Dạ.
Làm việc hơn nửa năm, khó khăn lắm cô mới cải thiện quan hệ với Thôi Thái Dạ từ nhân viên công ty bình thường phát triển thành bạn bè, thỉnh thoảng đi ăn cơm, nói chuyện riêng, nào ngờ giữa đường lại lòi ra một con ngựa ô tên Dung Tiểu Ái!
Trong mắt Lâm Tuyết, Tiểu Ái không được coi là xinh đẹp, cũng không phải là người có khí chất, lại còn hám tài, háo sắc, yêu hàng hiệu (mặc dù những điều đó do Lâm Tuyết suy đoán, nhưng đích thực cũng rất đúng…), nên chỉ có thể dùng hai từ dung tục và nông cạn để hình dung. Thế mà, khi cô ta vừa xuất hiện, Thôi Thái Dạ liền thay đổi những nguyên tắc làm việc trước giờ. Đem vai diễn tuyển chọn công khai của bộ phim “Vết thương” trao thẳng cho Dung Tiểu Ái – người có số điểm không hề cao. Lúc đó, Lâm Tuyết nhìn ảnh Tiểu Ái trên tư liệu, không hiểu nổi, tại sao một nữ sinh nhỏ nhoi như vậy lại có thể khiến cho Thôi thiếu gia phải phá lệ chứ? Từ trước đến giờ, cô chưa từng thấy họ hẹn hò, thậm chí ngay cả trong danh sách đặt hoa cũng không có cái tên Dung Tiểu Ái.
Sau đó, Thôi Thái Dạ hết lần này đến lần khác dùng quan hệ để đem đến cơ hội đóng phim cho cô ta. Trên báo còn đăng ảnh scandal của hai người. Các sự việc liên tiếp xảy ra khiến Lâm Tuyết bắt đầu có lòng thù địch mãnh liệt với Dung Tiểu Ái, một người mà cô chưa từng gặp. Mãi cho đến mùa xuân năm ngoài, khi anh lập lên một bộ phận quản lý trên tầng sáu của công ty Sun, và khi Dung Tiểu Ái hoàn toàn được thu nạp, Lâm Tuyết mới hiểu cơ hội của mình đã mất. Không chỉ vậy, còn thất bại một cách khó hiểu.
Cô thật sự không cam tâm. Bởi vì vẻ bề ngoài của Dung Tiểu Ái giống như đoán trước, cô ta vốn dĩ chỉ là một cô gái trần tục trên đường phố vẫn thường gặp nhất, thường xuyên chọc tức Thôi Thái Dạ, nhưng sau mỗi lần như thế cô ta đều có bản lĩnh khiến anh vui vẻ trở lại.
Cô gái này tuổi tuy nhỏ, nhưng mưu tính thì sâu sa. Thôi thiếu gia lúc ở công ty thì cô ta biểu lộ một dáng vẻ, khi anh vừa rời khỏi lại là dáng vẻ khác. Cứ nói như bây giờ thôi, lại còn muốn đánh bài ở trong công ty nữa chứ. Cô ta có phải thật sự coi mình đã là bà Thôi không vậy? Cho dù là bà Thôi, nơi này là công ty, đâu phải nơi để chơi đùa chứ?
Thấy người trợ lý vẫn đứng đó, Tiểu Ái nhướng mày: “Trợ lý Lâm, sao vậy? Lẽ nào… cô cũng định đánh mạt chược?”
Lâm Tuyết: “…”
“Tiểu Ái! Trợ Lí lâm người ta là người đẹp có khí chất, nào có thể giống cô vừa gặm pizza vừa đánh bài chứ?” Châu An xù lông, chèn vào một câu.
Lâm Tuyết: “…”
“Khí chất hay không khí chất không quan trọng! Điều cốt yếu người ta là trợ lý, hiện tại lại đang là giờ làm việc. Cô nghĩ rằng sẽ giống như chúng ta à? Hiếm mới có ngày nghỉ mà còn bị bắt đến họp, giữa chừng ông chủ lại chạy mất. Chạy mất rồi thì thôi, còn bắt chúng ta phải đợi ở đây làm gì nữa?” Ngô Kỳ San đánh một quân bài xong liền hô to: “Tôi lại thắng nữa rồi! Đưa tiền, đưa tiền!”
Tiểu Ái và Châu Châu đồng thanh kêu hừ một tiếng, bỏ bài và đồ ăn xuống bắt đầu tính tiền. Trên bàn đá cẩm thạch màu đen sáng bóng, trang nhã trong phòng họp bây giờ đã là một đống bừa bộn…