Lâm Tuyết nghĩ nếu mình còn tiếp tục đứng nhìn thì nhất định sẽ thấy cô ta giống như loại đàn bà chanh chua thích mắng người khác, vì thế biết thân biết phận vội vàng đóng cửa bỏ đi.
“Này! Cô ta đi rồi!…” Châu Châu khẽ nói, nháy mắt với Tiểu Ái.
Dung Tiểu Ái đưa tiền cho San San, cười giảo hoạt. Sau gần một năm đến nơi này, ai là người, ai là quỷ sao cô lại không thể phân biệt rõ chứ. Phụ nữ luôn vì đàn ông mà sinh lòng hận thù. Người phụ nữ này là loại người có dã tâm, nhưng không đủ hung ác độc địa, vì thế những lúc bình thường, cô sẽ không gây khó dễ với cô ta. Nhưng hiện tại, Thôi Thái Dạ đã là bạn trai cô, bất luận lúc đầu cô qua lại với anh xuất phát từ mục đích gì thì đối với bạn trai của mình, đương nhiên là cô sẽ quản lý nghiêm ngặt. Loại thư ký xinh đẹp suốt ngày chỉ muốn leo lên giường bạn trai cô, nhắc nhở đúng lúc vẫn là cần thiết!
Ba người nhàm chán tiếp tục đánh bài và ăn pizza, nào ngờ năm phút sau lại có tiếng gõ cửa. Lần này, ngoài Lâm Tuyết còn có một mỹ nhân khác đứng bên cạnh. Đây quả thực là một vị tuyệt thế giai nhân.
Trời rất lạnh, vậy mà cô gái cao ráo xinh đẹp này chỉ mặc một chiếc áo gió mỏng manh, làn da trắng ngần, đường nét khuôn mặt thon gọn, đôi mắt màu nâu nhạt quyến rũ. Bất kể nhìn từ góc độ nào, đều hoàn mĩ đến nỗi không bới móc được khiếm khuyết. Giai nhân lướt nhìn một lượt, giọng điệu bực tức hỏi: “Xin hỏi, tôi có thể ở đây đợi Thái Dạ không?”
Thấy có vấn đề, Châu Châu và San San đá mày nháy mắt nhau. Hình như Tiểu Ái và ông chủ hẹn hò còn chưa lâu nhỉ? Nhanh như vậy đã có người tìm đến tận cửa gây chuyện rồi sao? Thôi thiếu gia ơi! Thôi thiếu gia! Anh quả là lợi hại thật đó!
“Cô biết đánh mạt chược không?” Vẻ mặt Tiểu Ái không hề biến đổi. Đối phương nghi hoặc nhìn cô, ngoài sự khó hiểu trong ánh mắt còn mang chút gì đó xem thường. Nhưng dù thế nào, cô ta vẫn cười, nhẹ nhàng lắc đầu, đi đến ghế sô-pha trong phòng họp ngồi xuống. Tư thế tao nhã, động tác thoải mái tự nhiên, như tuyên bố rất rõ ràng rằng cô ta không cần thiết nhìn sắc mặt bất kỳ người nào trong này, cô ta sở dĩ hỏi thăm cũng chỉ là vì lịch sự.
“Tiểu Ái!” Châu Châu lại gần cô khẽ giọng: “Cô không mau lấy thân phận nữ chủ nhân đến gạn hỏi lai lịch của cô ta đi chứ? Bằng không đến khi ông chủ quay về, cô ta hung hăng lao đến thì biết làm sao?”
“Châu Châu, anh câm mồm ngay!” San San hiểu, trong lòng Tiểu Ái đã có tính toán, đâu cần anh phải đưa ra chủ ý. “Theo tôi thấy, cô ta cùng lắm cũng chẳng qua là đồ bỏ đi, không cần phải để ý đến. Ngược lại cái cô trợ lý Lâm kia, vừa nhìn đã biết là cố ý dẫn người lên.”
Tiểu Ái liếc nhìn giai nhân đang ngồi trên ghế sô-pha thần thái tự nhiên lật xem tạp chí, rồi hướng về hai người bên cạnh cong cong khóe miệng: “Còn muốn đánh bài nữa không đây? Không đánh nữa thì cứ coi như hai người chịu thua, tất cả tiền thuộc về tôi.”
Nghe thấy vậy, Châu Châu và San San vội vàng lao vào “trận chiến nảy lửa.” Họ đánh bài cả buổi chiều mà Thôi Thái Dạ vẫn chưa quay về. Giai nhân lúc đầu còn bình tĩnh sau đó thì liên tục gọi điện thoại. Đến cuối chiều, sau hàng loạt động tác đuổi khéo như tắt đèn, đóng cửa của Châu Châu và San San, cô ta chau mày rồi vội vàng bỏ đi.
Giai nhân đi chưa lâu thì Tiểu Ái nhận được điện thoại của Thôi Thái Dạ. Hóa ra anh ta bị người đàm phán hợp đồng bẫy, khăng khăng bắt uống rượu. Hậu quả bị say nên cả buổi chiều đã ở nhà ngủ, bây giờ đầu vẫn còn đau, nên muốn Tiểu Ái mua cơm tối đến, tiện đó chăm sóc anh.
Dung Tiểu Ái vô cùng tức giận, thầm nghĩ anh ta giở trò thiếu đứng đắn không cho cô nhận nhiều phim, đã thế còn dám coi cô như bảo mẫu nữa chứ! Cúp điện thoại, Tiểu Ái tức giận đùng đùng chạy tới khu căn hộ. Cửa vừa mở, anh đã trao cho cô một cái ôm nồng nhiệt, mùi rượu nặng theo hơi thở tỏa ra nồng nặc. Anh giống như một chú gấu không đuôi dán lấy cô kéo vào trong nhà.
“Tiểu Ái!” Đôi mắt Thôi Thái Dạ nhìn cô chăm chú, ngoài sức nóng tản đi khắp nơi, thì cơn say còn chưa tiêu tan, Tiểu Ái bị đè lên ghế sô-pha, vừa đánh bàn tay đầy lông lá, vừa chỉ vào mũi anh mắng: “Thế nào? Bây giờ em đã thành bảo mẫu của anh rồi đó! Lúc thì ốm, lúc lại say rượu. Còn bắt em và bọn Châu Châu, San San ở công ty đợi anh vô ích một buổi chiều nữa chứ!”
Anh nhìn cô cau mày quắc mắt mắng, nụ cười trên khóe môi càng tươi hơn. Tiểu Ái của anh ngay cả mắng người cũng đáng yêu như thế, thật sự càng nhìn càng thích.
“Anh còn không mau buông tay ra. Thức ăn đều đã bị đè hỏng rồi!” Phải một lúc lâu sau Tiểu Ái mới đẩy được con gấu không đuôi này ra. Sau đó, cô cho mỳ và rau xào vào đĩa, đặt trên bàn trà và bắt đầu ăn. Thôi Thái Dạ dựa vào ghế sô-pha, nhìn cô mỉm cười. Tiểu Ái sợ lạnh, mùa đông luôn mặc áo khoác da rất dày, thân dưới vì thói quen thích đẹp nên mặc váy ngắn kết hợp với bốt dài. Chiếc váy vừa ngắn lại vừa chật, khiến cô chỉ có thể ngồi quỳ trên thảm len bên bàn trà. Nhưng tư thế này vẫn tạo ra một khoảng cách với chiếc bàn trà thấp, tay áo khoác và chiếc giày da của cô lại dài, vì thế trông dáng vẻ vô cùng lóng ngóng, giống như một chú gấu lông nhung đáng yêu.