"Cô bé này sao khách sáo thế?" Tôn Gia Ngộ tỏ ra mất kiên nhẫn, anh túm lấy ba lô của tôi và nhét hộp nước hoa vào trong.
Lúc này mà giằng co thì không hay lắm, tôi đành phải mỉm cười với anh: "Cám ơn anh."
Khi ra ngoài cửa Tôn Gia Ngộ nắm tay tôi, tôi để mặc tay tôi trong tay anh, mặt tôi nóng bừng. Lòng bàn tay anh vừa ấm áp vừa thô ráp, trên đó còn có vài vết chai không dày lắm.
Tôi gãi gãi ngón tay vào vết chai: "Đây là gì vậy? Bàn tay của người lao động vì nhân dân phục vụ?"
Tôn Gia Ngộ bày ra vẻ mặt kinh ngạc, cặp lông mày của anh nhếch lên thành số tám: "Ba tôi là Thời Truyền Dương, em không biết sao?"
"Thời...Thời gì cơ?" Tôi chưa nghe đến tên này bao giờ.
(Thời Truyền Dương sinh ra trong một gia đình nông dân nghèo khổ, 14 tuổi tới Bắc Kinh làm nghề móc phân. Tinh thần không ngại khó ngại khổ của ông được Đảng và nhân dân tán dương. Từ năm 1952 ông làm việc tại đội công nhân vệ sinh thành phố Bắc Kinh và trở thành tấm gương lao động xuất sắc toàn quốc)
Tôn Gia Ngộ dậm chân thở dài: "Ôi trời, sao tôi có thể quên được chứ? Lại đây, để tôi xóa mù kiến thức cho em. Thời Truyền Dương trở thành tấm gương lao động năm 1975. Đúng rồi, lúc đó em còn chưa đời, nghề nghiệp của ông ấy là nghề móc phân. Không phải em không biết "móc phân" là gì đấy chứ? Từ nhỏ tôi đã đi theo ông ấy đến nghìn nhà vạn hộ...".
"Xì". Sau khi biết anh giỡn tôi, tôi liền giật tay khỏi tay anh, đi nhanh lên phía trước.
"Đừng tức giận mà". Tôn Gia Ngộ đuổi theo, ngoác miệng cười và giữ vai tôi: "Tôi nói thật, bị máy tập thể hình ma sát, được chưa nào?"
Tôi còn chưa kịp lên tiếng, ở bên cạnh có hai đứa trẻ con người bản xứ tầm bảy tám tuổi chạy đến kéo áo Tôn Gia Ngộ: "Chú ơi...". Giọng nói trẻ con rất dễ thương: "Chú mua gương chiếu hậu không? Năm mươi đô la một cái".
Một đứa trẻ giơ tay đưa một cái gương chiếu hậu cho anh xem.
"Khỏi". Tôn Gia Ngộ vừa xua tay vừa rút chìa khóa mở cửa xe cho tôi.
"Mua đi chú, giá trẻ không ngờ, không mua chú sẽ hối hận đấy". Hai đứa trẻ vẫn bám lấy Tôn Gia Ngộ không rời.
"Đi đi!" Anh bày ra bộ dạng hung dữ: "Nếu không tôi sẽ gọi cảnh sát đến bắt các cháu về đồn".
Nhắc đến cảnh sát, hai đứa trẻ lập tức buông tay ngó trước ngó sau. Nhân cơ hội đó, Tôn Gia Ngộ đẩy hai đứa trẻ và chui vào trong xe. Sau khi đóng cửa và khởi động xe, anh nói: "Em không biết đâu, đám trẻ này đặc biệt đáng ghét...".
Anh đột nhiên cất cao giọng: "Tôi biết ngay mà, đây là kiểu chó gì thế không biết?"
Tôi quay sang, lập tức phì cười thành tiếng. Hóa ra gương chiếu hậu hai bên xe của anh đã biến mất.
Tôn Gia Ngộ đẩy cửa xe hét lên bằng tiếng Nga: "Hai thằng kia, mau quay lại đây nhanh lên".
Nhìn sắc mặt hung dữ của anh, hai đứa trẻ sợ quá chạy mất. Nhưng chúng nhỏ người chân ngắn, rất nhanh bị Tôn Gia Ngộ túm được và xách cổ áo quay lại.
Sau một hồi trả giá, Tôn Gia Ngộ cuối cùng phải móc ba mươi đô la chuộc lại hai cái gương chiếu hậu của anh. Lúc anh cầm gương quay lại xe, anh tức đến nỗi tái mặt.
Tôi ngồi ở trên ghế cười gập bụng, nói không ra hơi: "Vụ mua bán này...hời quá còn gì. Nếu anh mua cái mới, BMW...ít nhất cũng phải mất một trăm đô?"
Sắc mặt Tôn Gia Ngộ từ từ dịu đi, anh giơ tay véo má tôi: "Ba mươi đô la có thể đổi lấy nụ cười của em, cũng đáng lắm".
Tôi vẫn chỉ cười mà không lên tiếng. Hai đứa trẻ con nhận tiền rồi chạy mất, cách đó không xa có mấy thiếu niên bản xứ tầm mười lăm mười sáu tuổi, chúng rõ ràng mới là thủ phạm.
Tôn Gia Ngộ nhếch mép cười: "Lũ khốn này, tôi bị chúng chơi mấy lần rồi. Thảo nào vừa nãy tôi thấy cái gương quen mắt thế?"
Tôi Gia Ngộ đưa tôi về nhà, xe đi qua nhiều con đường trong thành phố. Hai hàng đèn đường trôi qua vun vút như dải sao băng.
Đưa mắt nhìn gương mặt nghiêng anh tuấn của Tôn Gia Ngộ, nụ cười trên môi tôi dần tắt hẳn. Chỉ cần anh nhìn tôi là tim tôi đập thình thịch. Đây là lần đầu tiên tôi có cảm giác đó, tôi không thể hiểu nổi tại sao lại như vậy. Tôi hy vọng tôi có thể biết nguyên nhân, liệu đây có phải là cảm giác của tình yêu? Khi bạn thật sự yêu một người, bạn sẽ chẳng cần lý do hay suy luận logic.
Tôn Gia Ngộ liếc nhìn tôi: "Sao em đột nhiên im lặng thế?"
"Tôi không biết nói gì cả?"
Anh mỉm cười hỏi tôi: "Em là người Bắc Kinh?"
"Ừ"
"Tốt nghiệp trường trung học âm nhạc?"
"Ừ".
"Ngoài "ừ" ra em còn biết nói từ khác hay không?"