- Không sợ sao?
- Có gì mà sợ. Tôi còn ít tuổi hơn cậu. Nhưng tôi đã từng ước, giá như khi có tôi, mẹ tôi cũng để tôi mãi mãi là đứa trẻ một tháng, hai tháng hoặc ba tháng, thậm chí là năm, bảy tháng cũng được… Nghĩa là cho tôi chết đi ở cái tuổi ấy, thì tôi sẽ hạnh phúc bao nhiêu. Có thể, tôi cũng không đáng giá bằng cậu đâu!
Tiến không nói gì mà im lặng. Giọng Tuyết dường như nghẹn ngào. Mãi sau Tuyết mới tiếp:
- Cậu biết vì sao tôi lại trèo lên cây không? Tôi ngồi trên đó cả đêm và hầu như đêm nào tôi cũng làm thế!
Tiến kinh ngạc:
- Vì sao?
- Vì có rất nhiều nỗi đau ở đây này. Nó khiến tôi không ngủ được.
Tiến gập ngừng:
- Có thể… nói với tôi không?
- Tò mò à?
- Ừ! Nói được không?
- Được.
- Vậy cô nói đi!
Tuyết im lặng trong vài chục giây. Cô hít một hơi dài, thở ra cũng một hơi dài rồi mới chịu nói:
- Ừ! Ngày tôi còn bé, mỗi đêm, khi có người đàn ông nào tới, mẹ tôi lại nhét tôi xuống ngậm giường. Tới mức, tôi cứ nghĩ đó mới là chỗ ngủ của mình hàng đêm. Nhưng khi tôi lớn hơn, ba bốn hay năm tuổi gì đó, tôi bắt đầu không ngủ được vì những tiếng động phía trên. Tiếng rung của chiếc giường ọp ẹp mà tôi cứ sợ nó có thể sập bất cứ lúc nào nếu nó cứ bị rung liên hồi như thế. Và vì cả những tiếng ằn oại có vẻ như là đau đớn, nức nở của mẹ tôi nữa…. Cậu không thể nghĩ được rằng: cứ thế tôi lớn lên bên dưới ngậm giường đúng không?
Tuyết nhẹ cười. Cái nhếch mép cười đầy chua chát. Còn Tiến thì im lặng. Giọng Tuyết lại đều đều:
- Và đó, là nơi mẹ cất giấu tôi trong những đêm nhễ nhại của đời mình. Nhưng một đứa trẻ thì vẫn dễ cất hơn là một đứa con gái. Khi tôi mười tuổi thì mẹ tôi không đưa ai về căn phòng tồi tàn đó nữa. Nhưng mẹ tôi cũng không biết, mỗi buổi tối một mình trong căn phòng đó, tôi sợ cái gậm giường ấy tới mức nào. Ban ngày thì tôi đi phụ người ta bán hàng, còn tối thì tôi đi trốn! Đó là những ngày tôi lớn lên!
- Đi trốn?
- Ừ!
- Cô trốn ở đâu?
Trong xóm tôi trọ có một cây dâu da xoan to lắm. Tán của nó xòe che kín cả những mái tôn cũ kĩ, ẩm mốc vì những mùa lá rụng không người dọn. Tôi thường trèo lên đó ngồi mỗi đêm. Không ai biết tôi trên đó cả. Tôi lên đó cho tới một ngày mẹ tôi về nhà và nhét vào tay tôi một nắm tiền dặn tôi bắt xe về đây.
Tiến nén tiếng thở dài. Hóa ra trên đời này có bao nhiều người là có bấy nhiêu nỗi đau khác nhau. Có người mang bên mình nỗi đau về hình hài, nhưng cũng có những người đau nỗi đau không hề mang một thứ hình hài nào nhưng lại bị ám ảnh tới nhức nhối. Mãi sau Tiến mới lên tiếng:
- Nếu dưới thấp không ngủ được mà đi trèo cao, trèo cao dù ngủ được thì cũng có ngày cô bị gãy cổ. Nếu vậy cô chọn gãy cổ hay không ngủ?
Tuyết chợt bật cười khúc khích:
- Ông cụ non! Nhưng từ khi gặp cậu, bỗng dưng tôi lại sợ gãy cổ… thì phải. Nhưng từ trước tới nay tôi không có cơ hội ấy.
- Là sao?
- Vì tôi chưa khi nào ngủ được.
***
Một hôm, trên đồi Tuyết hỏi Tiến:
- Này, cậu biết chữ không?
Tiến ngật đầu:
- Mẹ cho tôi đi học hết lớp năm, rồi tôi ở nhà.
- Vì sao?
- Vì… Các bạn trêu đùa tôi!
- Thế à!
- Ừ! Sao?
Tuyết ấp úng:
- Thế cậu viết thư cho tôi. Tôi không biết chữ.
- Viết cho ai?
- Cho… Hiển.
Tiến nhìn Tuyết chăm chăm:
- Sao lại cho anh tôi?
Tuyết đỏ mặt.
- Anh ấy là người đẹp trai nhất mà tôi từng gặp.
- Thế à?
- Ừ! Cậu nghĩ xem: Tôi có đủ xinh không?
- Ừ! Rất xinh! Tiến đỏ mặt.
- Thảo nào, ngày trước, đôi khi mẹ tôi có dẫn những người bạn gái về phòng, ai cũng bẹo má tôi và bảo: Lớn lên thì khối đàn ông chết! Đẹp tới nhường này cơ mà! Nhưng mẹ tôi khi nào cũng nhăn nhó: Bỏ cái tay bẩn thỉu ra! Nó không phải là để cho cái lũ đàn ông thối nát ấy.
- Thế à! Dù sao Hiển cũng không phải là đàn ông!
Tuyết bật cười nho nhỏ:
- Ư! Vậy viết thư cho tôi. Rồi đưa cho anh ấy giúp tôi.
- Ừ!
Thế là từ ngày ấy, chiều nào Tiến cùng Tuyết cũng hí húi với những bức thư tỏ tình. Mặc cho đàn bò thả thẩn ngặm cỏ tới tận cuối chân đồi. Có hôm còn mải mê tới mức quên cả mặt trời đã về bên kia núi. Chỉ vì Tiến viết chậm mà viết đi viết lại vẫn chưa vừa ý Tuyết. Cứ viết thế này rồi lại sửa thế khác. Nhưng chưa lần nào Tiến nổi cáu với Tuyết cả. Thời gian chăn bò như ngắn lại, những buổi chiều cũng bớt thênh thang hơn xưa. Chỉ là vì bên cạnh có một người nữa mà thôi.
Thêm một người hay bớt một người, với thế giới này là chuyện thật bé nhỏ. Nhưng có thể với ai đó là thêm hay bớt cả một thế giới vậy. Mỗi lần ngồi cặm cụi viết những lá thư cho Tuyết, Tiến lại thấy mình thực sự là một chàng trai. Cái cảm giác mà cuộc sống này đã tàn nhẫn cướp đi của Tiến bằng việc nhốt cậu lại trong cái hình hài của một cậu bé lên mười.
Đã một thời gian rất dài San không gặp lại Nam, nhưng tình yêu trong San có vẻ chưa bao giờ nguội đi. Đã rất nhiều lần San mơ th ...
Anh luôn quay lại sau lưng để nhìn tôi đi từng bước. Từ khi tập đi cho đến khi vào đại học. Tôi không hiểu tại sao mình cứ đ ...