Mỗi lần café chung, câu đầu tiên ngồi xuống bàn nó không kêu nước, không chào, chỉ hỏi đúng câu: “Ê, hôm nay nhìn tao có đẹp hông bây?” mặc dù chán ngán đến tận cần cổ, nhưng cả đám đều phải ờ cho yên chuyện. Lỡ mà có ai trả lời sai chữ ờ, nó sẽ bắt đầu tra tấn bằng hàng loạt câu tiếp theo, “Mắt hơi lố mascara phải hông mậy, hay phấn dày quá, hay son tao lem, chết rồi tao nhớ canh kỹ lắm mà…”
Lúc nó vỗ bàn cái rầm, hét lên như Archimedes nói Eureka, cả bọn giật mình, ngơ ngác.
“Tao thiếu cái cằm!”
Vậy là vài tuần sau đã xách hơn chục triệu đi nhét dây gì đó cho cằm nhọn ra đôi chút, theo lời nó là “nhìn cho tự nhiên”. Sau đó chụp hình nó đều nghiêng nghiêng mặt để thấy mình đã có cằm.
Nói ra chẳng phải châm biếm, chẳng thấy đáng trách, chỉ thấy phục. Phục vì nó biết mình là ai, biết đâu là điểm mình chưa tốt và dám dũng cảm hoàn thiện bản thân mình bằng mọi cách nghĩ ra.
“Thà tao đẹp nhân tạo còn hơn xấu tự nhiên! Đâu phải mày không thấy nhiều đứa xấu đau nên ế, mất cả tương lai?”
Câu này lại hoàn toàn đồng ý với nó. Nhớ có bà chị, nhan sắc không mặn mà cho lắm, phải thằng chồng vũ phu, nó cho ăn đòn thay cơm, nhiều bữa thấy xót, kêu bỏ cha cho rồi, chị thở dài cam chịu.
“Bỏ sao mà bỏ, xấu như chị, ai thèm lấy, giờ cứ coi như chịu đấm ăn xôi, có vì tương lai đám nhỏ…”
Ừ thì, đúng là đầu tư cho nhan sắc là đầu tư cho cả… tương lai!
Chuyện nhan sắc, nói mấy ngày hổng hết, mà ác cái càng nói càng buồn vì nhan sắc mình cũng dạng tầm trung trung xuống dưới…
Thôi thì ráng tự an ủi bằng câu, nó đẹp hơn mình thì dĩ nhiên mình xấu hơn nó, cũng là mình đã hơn.
Đúng là ngàn năm ôm một nỗi sầu tên nhan sắc!
Thương lắm một mối tình xa
Thường khi yêu, chúng ta luôn muốn được cạnh nhau để tận hưởng từng phút giây hạnh phúc, nhưng đâu phải ở đời mọi chuyện đều như nguyện. Có những lần duyên đưa phận đẩy, khiến ta yêu một người cách xa muôn trùng khơi. Gần, có thể là vài trăm cây số, kẻ Bắc, người Nam, xa thì lại phân chia bởi một đường biên giới, cách nhau cả nửa vòng trái đất.
Chuyện xưa cũng đã có ghi lại, như chàng Ngưu Lang cùng cô Chức Nữ, người trên trời, kẻ ở trần gian, mỗi năm nhờ đàn quạ xây cầu Ô Thước để hạnh ngộ cùng nhau một lần. Thảng hoặc trong muôn ngàn kiếp đợi, phải chăng có lần Chức Nữ đã hỏi, “Nếu duyên số trớ trêu, sao cao xanh còn cho ta gặp mặt…”
Và cũng chẳng cần đến Chức Nữ, bản thân ta đôi lần đã tự hỏi điều đó khi lỡ vương vào một mối tình vạn dặm.
Hình như ở hai khoảng trời cách biệt, ngày bên này là đêm bên kia, lòng người ta có nỗi cô đơn chẳng giãi bày cùng ai. Người nói, “Bên đây chỉ đi làm rồi về ôm máy tính, chẳng dám đi đâu, chẳng dám tìm ai để tâm sự…” Có lẽ vì vậy người tìm đến ta.
Ở khoảng giao thoa của cô đơn, tuyệt vọng, chúng ta tìm thấy nhau.
Những câu chuyện vô thưởng vô phạt của cả hai người về cuộc sống, về gia đình, về công việc cứ vậy mà kéo ta nhích gần lại cùng nhau. Đến cả cái ngày ngập ngừng, ta nói một câu, “Mình làm người yêu nhau đi nhé, để có chuyện rồi chia tay như người ta cho vui…” Người bật cười, im lặng một chút rồi biến mất. Ta lạnh lòng tự hỏi, người từ chối ta sao?
Điện thoại reng, số từ phương xa lắm, “Muốn nghe chính miệng người ta nói ra…” Ừ thì nói lại, rồi lại cười òa, cười xong mới chịu gật đầu đồng ý. Giọng vọng về từ mấy ngàn cây số, mà cứ ngỡ như cạnh bên.
Ngày đó yêu, tình yêu xa nhưng sao đẹp lạ. Có giấc mơ nào, ước làm sao để trái đất như một trang giấy học trò, chỉ cần gấp đôi là hai phần nửa có thể gặp nhau.
Có lần người hỏi, yêu xa vậy có mệt không? Dĩ nhiên là sẽ mệt, vì mang trong mình một nỗi nhớ quá lớn.
Có lần người nói, nếu yêu một người ở cạnh bên, tình yêu đó là một phần, thì yêu một người ở xa, tình yêu đó phải đủ mười phần.
Chín phần còn lại. Ba phần cho nhớ. Ba phần cho tin. Ba phần cho chờ.
Người hỏi ta làm được chăng, ta nói sẽ làm được nếu làm cùng người.
Có những ngày mùa đông bên kia, tuyết rơi trắng cả mảnh vườn con con, người co ro, bật hình ảnh cho ta coi đang cuộn tròn trong chăn, câu người nói làm lòng ta se thắt… “Phải chi có ai đó nằm cạnh bên, ôm cho đỡ lạnh.”
Có những ngày mùa mưa bên này, đứng trú mưa dưới mái hiên nhà xa lạ, ta chụp tấm hình, gởi sang cùng lời chú thích… “Phải chi có ai đó đứng cạnh bên, cho mượn tay, nép vào nhau một chút tìm hơi ấm.”
Xa vậy mà cũng yêu, yêu vậy mà vẫn phải xa…
Người hỏi, ta chờ được bao lâu, câu trả lời của ta bao giờ cũng chỉ là, “Không biết”.
Thật, ta không biết tình yêu trong mình đủ lớn để bay qua những đoạn đường vặn dặm hay không. Hay ta sợ tim mình chẳng còn chỗ chứa nỗi nhớ ngày càng quá lớn. Ta chẳng biết gì cả, ngoài chuyện yêu người.
Hai năm dài ta cùng nấu nồi canh tình yêu bằng thứ mật ngọt từ ngữ, bằng chút vị mặn của nỗi nhớ, bằng cả đắng cay của giận hờn. Mải miết nấu, đến khi nhìn lại, nồi canh tình yêu của ta cạn khô nước tự bao giờ.