- Anh nghĩ sao nói vậy thôi mà…
Và lần này thì đến lượt Minh Đăng trưng ra bộ mặt ngây thơ vô số tội, cái nụ cười của anh cũng rất chi là hồn nhiên khiến Thiên Thy tức càng thêm tức mà một khi đã tức là sẽ ngứa chân ngứa tay mà đã ngứa chân ngứa tay là phải đánh thì mới hết ngứa cho nên cũng đừng có trách khi mà cô không ngần ngại tặng hẳn một cú đấm trời giáng vào bụng kẻ đang trưng ra vẻ“ngây thơ” kia khiến hắn phải khuỵu xuống ôm người, nụ cười tuy đã tắt hẳn nhưng vẫn còn nói ra được những lời thâm túy sặc mùi khiêu khích.
- Thiên Thy, em đang lợi dụng bạo lực để đụng chạm vào người anh đúng không?
o0o
Tiếng sóng đêm nghe thật u buồn, từng đợt sóng cứ nhấp nhô theo cơn gió lãng du ngoài kia, Thiên Thy đứng bên cạnh cửa sổ, phóng tầm mắt ra biển khơi đang nhuốm một màu đen u tối, chỉ có những ngọn sóng bạc đầu sô vào bờ vô thức tạo nên những đường cong trắng nổi bật trong đêm. Trời hôm nay cứ mưa rả rích, có lẽ vì thế mà mặt trăng chẳng thèm đến chơi.
Thiên Thy đóng cánh cửa sổ rồi ra ngồi trên chiếc giường đen xám to rộng trong căn phòng mà chỉ vài phút trước cô đã được Đăng nhường cho với lý do “mặc dù rất muốn nhưng nếu để em ngủ trên ghế salon ngoài phòng khách thì thật không đáng mặt nam nhi”
Quan sát lại phòng ngủ của Đăng, Thiên Thy mới nhận ra đây là căn phòng duy nhất được sơn màu xanh biển trong căn nhà “trắng từ trong ra ngoài.” Nó không có những bóng đèn treo lủng lẳng giữa trần nhà như phòng khách và phòng ăn mà thay vào đó là từng bóng đèn nhỏ xíu được gắn trong các lỗ tròn nhỏ chi chít trên trần nhà giống như muôn vàn vì sao đang chiếu sáng.
Ở bức tường đầu giường ngủ, có ba bóng đèn đang chiếu thẳng xuống một bức ảnh thật lớn được dán kín phần tường, là ảnh của Đăng, anh mặc một bộ complete đen sang trọng, hai tay đút túi quần thể hiện sự lịch lãm nhưng phảng phất nét lạnh lùng trên khuôn mặt đẹp từng góc cạnh, cả con người tỏa ra một sức hút thật mãnh liệt nên chả trách sao tại sao có nhiều fan hâm mộ đến thế. Nhưng Thiên Thy lại cảm thấy thấy con người trong ảnh sao mà xa cách quá, không dễ gần và thân thiện như chàng trai bị cô đấm lúc nãy nhưng vẫn gan lì tiếp tục chọc ghẹo cô. Bỗng dưng Thiên Thy cảm thấy không thích con người đang ở trước mặt cô một chút nào, so với hình ảnh quyền quý, lạnh lùng, nam tính ở trong bức ảnh thì có lẽ Thy thích một Minh Đăng bụi bặm, quyết liệt trong lúc đánh nhau, và có một chút đểu đểu khi ở bên cạnh cô hơn. Phải, Thiên Thy thích Minh Đăng hơn là Jonh.
Cạch!
Tiếng cửa mở cắt ngang dòng suy nghĩ của Thiên Thy, cô giật mình quay đầu ra đã thấy Minh Đăng đứng đó từ bao giờ, hai tay anh đút vào túi quần rồi dợm bước tới gần chiếc giường hơn.
- Anh vô đây làm gì thế?
Thiên Thy có chút bối rối và hơi lo sợ, đột nhiên cái hình ảnh của một tên playboy hai tay ôm hai ả tóc vàng mà cô gặp lúc trước ở Ciao coffee xẹt nhanh qua tâm trí Thiên Thy như một thước phim ngắn nhưng thật rõ nét. Ôi thôi đúng rồi! Ngoài vẻ nghệ sĩ, nam tính thì Jonh còn là một playboy chính hiệu, và cho dù Minh Đăng và Jonh có khác nhau cỡ mấy đi chăng nữa thì cũng chỉ là một mà thôi. Tại sao Thiên Thy lại quên mất điều hiển nhiên này cơ chứ? Thy ơi là Thy!!!
- Minh Đăng! Đừng đùa nữa, không vui chút nào đâu…
Đến lúc này thì Thiên Thy lo lắng thực sự, Minh Đăng càng lại gần với cái cười mỉm thích thú thì Thy càng lùi người lại phía sau, nhưng bây giờ thì không thể nào lùi được nữa rồi, cô hận bức tường kia dám cản trở đường lùi để tìm kiếm sự an toàn của cô.
Nếu tránh xa không được thì đành phải đối phó thôi. Thiên Thy thề là Minh Đăng mà dám ngồi lên chiếc giường này và tiến sát lại gần cô thêm nữa thì cô sẽ đá hắn thật mạnh và xử hắn bầm dập không nương tay nhưng thật lòng mà nói Thy vẫn thầm mong mình không đặt niềm tin sai chỗ. Thế nhưng nỗi lo sợ của cô đã thành sự thật, khi mà tên Đăng kia đã ngồi xuống giường và lúc càng lại gần cô hơn, đôi môi hiện lên một nụ cười thích thú vô cùng. Không được rồi, phải hành động thôi. Thiên Thy thất vọng dơ chân định đá cho tên playboy đáng ghét kia một cú mạnh nhưng đã bị hắn nhanh tay cầm chân ấn xuống giường thật chặt. Không ngờ Minh Đăng lại là người như vậy, thực sự rất thất vọng, bỗng chốc có một nỗi buồn đáng sợ bủa vây lấy cô. Xem như lần này Thiên Thy tin lầm người rồi.
- Minh Đăng! Anh được lắm, uổng công tôi tin anh, nhưng anh tưởng có thể hạ tôi dễ dàng như thế sao? MƠ ĐI.
Thiên Thy vừa nói vừa định lấy chân còn lại đá cho tên kia nhưng…
- Em điên nãy giờ đủ rồi đó Thy!
Minh Đăng vẫn ấn chặt chiếc chân đang bị sưng tấy của Thiên Thy xuống giường, anh rút trong túi ra một tuýp kem dài rồi nhẹ nhàng thoa đều lên chỗ bị sưng, đôi mắt không thèm liếc cô gái đang ngồi bất động dựa lưng vào tường lấy một cái.
- Em nghĩ tôi là hạng người đó sao?