Du mở mắt, quay sang tôi phụng phịu.
- Em muốn vào nhà…
Cô nàng nhõng nhẽo. Cô nàng này cũng biết nhõng nhẽo? Bình thường hiếm khi thấy em tỏ ra vòi vĩnh hay có yêu cầu gì đó đặc biệt với tôi, có lẽ vì em sợ khoảng cách ngắn lại, sợ tỏ ra thân mật với tôi khi tôi và em gần nhau chưa đủ lâu. Cũng có thể em không thấy an toàn.
Tôi mở cửa, bế Du vào nhà và đặt em ngủ ngon lành trên giường. Lúc tôi tắt đèn phòng, định ra ngoài sofa ngồi chờ cho đến khi Du thức thì em níu tay tôi lại.
- Ở đây với em. Anh đừng về!
- Anh không về, anh ra ngoài ngồi thôi.
- Ngồi đây với em.
Du vẫn nhắm mắt, giọng nói còn ngái ngủ.
- Anh từng nghi ngờ em, đúng không?
Tự nhiên Du lôi chuyện cũ ra để nói.
Tôi vuốt tóc Du, lúc này em có vẻ tỉnh ngủ hơn, quay sang vùi mặt vào ngực tôi, tiếp tục thầm thì.
- Em cũng từng có ý nghĩ… sẽ phản bội anh đấy…
Tôi im lặng.
- Sao anh ấy luôn xuất hiện khi em cần, còn anh thì không? Sao anh ấy luôn làm em cảm thấy an toàn, còn anh thì không? Lúc ngồi nói chuyện với anh ấy, khi đi xe với anh ấy, em đều nghĩ về anh. Nhưng… chỉ toàn là cảm giác bất an. Vì anh đẹp trai quá à? Anh xuất sắc quá à? Hay vì anh có số đào hoa?
- Du…
- Cuối cùng, người em nghĩ nhiều nhất vẫn là anh. Người cho em nhiều cảm xúc nhất cũng là anh. Thế nên…
- …
- Giá như anh đừng im lặng như thế. Nhiều khi em chỉ muốn người yêu em biết ghen một chút thôi, để em tin rằng trong anh em vẫn là người quan trọng, và anh sẽ không dễ dàng để đánh mất em…
Bất giác Du im lặng, tôi im lặng. Cả hai chúng tôi đều hầu như không nói gì, chỉ còn nghe tiếng thở khẽ nhịp nhàng và tiếng kim đồng hồ tích tắc lê thê.
Du ngước lên nhìn tôi, mắt em long lanh, hàng mi dài lặng lẽ, nhìn tôi chăm chú đến nỗi không chớp mắt. Còn tôi, tá hỏa nhận ra mình đang chông chênh. Bạn gái tôi đang thú tội. Cái gọi là “lời thú tội ngọt ngào”. Phải, em đang thú tội rất ngọt ngào.
- Nhưng cuối cùng anh đến. Thậm chí còn nghỉ làm để đến và ngồi ngoan ngoãn trong công ty em. Em cũng chỉ cần có thế thôi.
Du mỉm cười, em lại vùi mặt vào ngực tôi rồi nhắm mắt ngủ ngon lành.
Ngày… tháng… năm…
Tôi ngỏ ý đưa Du về thăm nhà tôi lần nữa, sắp tới có đám cưới thằng bạn, mẹ tôi cũng gọi điện rối rít để giục đưa Du về chơi. Nhưng Du không về. Em từ chối khéo. Em cáo bận, mặc dù theo Linh bảo thì em chẳng bận gì cả. Nhưng tôi tôn trọng em. Tất nhiên tôi muốn trong ngày cưới của bạn sẽ có em đi cùng, nhân dịp giới thiệu em với bạn bè ở quê. Mặc dù mẹ tôi đã ra vẻ quý Du như thế nhưng không biết có phải em còn điều gì lo ngại hay không.
Đúng là tâm lý con gái khó nắm bắt thật. Mới hôm qua còn ngoan ngoãn nằm trong vòng tay mình như thế, hôm nay ngúng nguẩy ngay được.
Ngày… tháng… năm…
Tôi đón sinh nhật tuổi hai mươi chín bằng sự xuất hiện bất ngờ của Vỹ Du. Hóa ra Du và Linh lên kế hoạch bí mật chuẩn bị sinh nhật cho tôi.
Tối đến, khi mọi thủ tục xong xuôi, em kéo tôi lên tầng thượng. Chúng tôi ngồi ở đó để nói về những điều ước. Rồi Du hát nghêu ngao, em hát bài “cơn gió lạ”, giọng hát nhẹ nhàng, thanh thanh, khe khẽ vang bên tai, bàn tay con gái mềm mại mát lạnh lồng vào tay tôi, siết nhẹ. Tôi thấy mình cảm nhận được vị ngọt của hạnh phúc, lan tỏa nhè nhẹ ra không gian xung quanh chúng tôi. Cũng vào những giây phút đó, em nói với tôi điều quan trọng nhất. Rằng em muốn được ở bên tôi.
Giống như một màn cầu hôn vậy. Chính xác là màn cầu hôn, chỉ thiếu nhẫn.
Và tôi gật đầu
Em mệt nhoài, đặt môi hôn lên gờ môi tôi rồi cuốn người vào ngực tôi để thiếp đi. Em giống một con mèo nhỏ, mềm mại, nhẹ nhàng và êm ái.
Tôi đặt Du lên giường ngủ. Còn tôi, thức chong mắt bên bàn làm việc phía đối diện để nhìn ngắm em ngủ say sưa.
Tôi chỉ bất giác thấy muốn cảm ơn Linh, vì nhờ có nó mà tôi đã gặp được một người mình yêu thương đúng nghĩa. Không biết sau này chúng tôi sẽ ở bên nhau bao lâu, cùng nhau trải qua bao nhiêu chuyện. Chỉ cần biết rằng chúng tôi vẫn kiên trì cùng nhau thêu dệt tấm thảm hạnh phúc của riêng hai đứa. Ý nghĩ ấy khiến tôi thương yêu Vỹ Du nhiều hơn. Tình yêu ấy ngày một căng đầy…
Thử Thách Tình Yêu Xa
Ngày… tháng… năm…
Tôi có mặt ở nhà anh người yêu một cách bí mật. Thật ra trước đó đã lên kế hoạch với Linh và bác gái, một mực không cho anh biết.
Lần đầu tiên tôi biết việc lo lắng cho sinh nhật của một người khác phái, lại là một người quá sức đặc biệt của mình.
“Du à, đang làm gì thế?”
“Em á?”
“Ừ, anh gọi cho em không hỏi em thì hỏi ai?”