“À, em làm mấy việc linh tinh. Có chuyện gì không anh?”
“Không. Thích thì gọi thôi.”
“…”
“…”
Chúng tôi im lặng, câu ngớ ngẩn nhất mà con gái hay nói khi có một người con trai gọi điện cho mình: “Có chuyện gì không anh?” Một khi người con trai đó là người yêu mình thì còn ngớ ngẩn hơn nữa. Nếu không gọi điện hỏi thăm thì quy con người ta vào cái tội vô tâm, còn nếu gọi điện hỏi thăm thì phải ra vẻ bắt bẻ xem có chuyện gì hay không. Tôi cũng thuộc loại con gái lắm trò như thế.
“Anh qua nhé!”
“Qua làm gì cơ ạ?”
Thêm một câu hỏi ngớ ngẩn nữa. Rõ ràng là mong người ta qua để thấy mặt, để bớt nhớ, nhưng lúc nào cũng phải vặn lại bằng một câu hỏi cho bớt xấu hổ…
Anh tắt điện thoại, tôi đoán là ba mươi phút sau có mặt ở nhà tôi. Thế là tá hỏa, hết đi ra nhà ngoài nhòm gương, lại chạy vào nhà tắm để… nhòm gương, lúc vào phòng ngủ cất sổ cũng… nhòm gương. Mặt tôi trong gương méo xệch vì bị soi quá nhiều, đến cũ cả mặt, đến mòn cả mắt. Nhưng khổ lắm, chỉ vì sợ sẽ kém xinh .
Ngày… tháng… năm…
Lúc hai đứa ăn xong, ngồi tỉ tê đủ thứ chuyện trên trời dưới đất. Còn kể cả chuyện của cô ma nữ trong lần đi kí hợp đồng lần gần nhất nữa. Kể ra cô ấy cũng còn dễ chịu hơn gấp mấy lần cô thư kí. Đang tự nghĩ như thế, quay ra đã thấy chàng nhìn mình im lặng. Dự là có chuyện gì đó. Không dưng đâu có cái kiểu cứ im thin thít xong nhìn như dán mắt vào mặt mình như thế, tôi cười khẩy.
- Anh bị trúng gió à?
- …
Vẫn không nói không rằng, môi nhoẻn cười một cái rõ duyên, sau đó tiến tới…
Khỏi nói lúc đó cảm giác như thế nào rồi. Trong nhà, hai đứa, chuyện thì cũng nói hết rồi, nhìn nhau mãi cũng chán. Biết làm sao đây?
…
….
…..
Không biết! Tôi tìm cớ đuổi anh người yêu về nhà ngay khi có điện thoại của Linh, rõ ràng lúc này có ai đó gọi điện cho là cứu cánh.
Ngày… tháng… năm…
Linh chưa kịp ngồi xuống ghế đã bô bô miệng.
- Du, bỏ chỗ táo đó đi, ra đây ngồi với tao.
Linh kéo tay tôi khi tôi đang rửa qua mấy quả táo mà nó mang sang. Con bé này có gì sốt ruột mà làm cuống cả lên. Tôi với anh trai nó yêu nhau thì nó cũng biết, giận nhau lần nào nó cũng rõ, tiến triển thế nào nó đều nắm bắt được hết. Nói thật chuyện riêng tư của tôi mà cũng có khác gì chuyện riêng tư của nó đâu, chẳng có gì là nó không biết.
- Tao hỏi mày thật nhé, mày với ông Phong nhà tao đã… vượt rào chưa?
Linh nhìn như dán mắt vào tôi. Lần đầu tiên tôi thấy nó tỏ ra quan trọng hóa mọi chuyện như thế. Có thật đơn thuần chỉ là tò mò không? Cái dáng vẻ này thấy nó lo lắng cho tôi nhiều hơn là muốn hóng chuyện.
- Thật mà. Có chuyện gì thế? Sao tự nhiên mày nghiêm trọng thế?
- À, tao chỉ là… chột dạ thôi. Tao sợ mày lại bị giống như cô bạn làm cùng phòng mày. Cái gì đó về dâng hiến, cái gì đó về bỏ rơi… tao sợ đại loại thế…
- Mày đang nói gì thế?
- Ông Phong là anh tao, nhưng cũng là đàn ông mà. Tao không muốn mày bị làm sao cả. Một chút cũng không.
Linh nói bằng giọng mũi, cảm giác nghèn nghẹn. Tôi thấy hơi buồn cười vì dáng vẻ của nó lúc này hệt một bà cụ non. Linh ấy mà, người yêu chưa có, nhân tình cũng không. Đàn ông quanh nó có một số người xứng đáng, nhưng nó vẫn tính lêu lổng và không muốn dứt tình với hội F.A. Với nó, thậm chí một nửa mối tình để vắt ngang vai cũng không có. Không hiểu tại sao tự nhiên nó lại đâm ra lo lắng cho tôi. Mà con bạn tôi bình thường cứ liến thoắng, nói năng vồn vã, nhưng cũng lắm khi nó cứ ấp úng là lạ.
- Mày mà làm chị dâu tao thì tốt quá. Nhưng có yêu thì cũng chỉ mười phần yêu bảy thôi, đừng cố chấp yêu, cố chấp tin nhé!
Nói rồi con bạn lại ra chỗ hoa quả rửa nốt mấy quả táo còn lại làm tôi cứ ngẩn ngơ. Nó có phải bị làm sao rồi không?
Ngày… tháng… năm…
Buổi tối, tôi với Linh đi lang thang hóng gió, lúc tạt qua một quán trà chanh ngồi cắn hướng dương rồi chém gió một lúc cho thư thái thì có tin nhắn.
Không. Phải. Là. Của. Anh.
Là. Của. Anh. Ấy.
Tôi. Bị. Nấc.
“Em đang ở đâu thế?”
Tôi không biết mình có nên rep tin nhắn của anh hay không. Người này đã làm tôi dao động không ít lần, cứ mỗi lần xuất hiện là một lần tim tôi nổi sóng. Tất nhiên, bây giờ thì không. Hoặc có, chỉ là mức dao động thấp nhất.
- Ai thế?
- Không phải ông Phong.
- Thì tao mới hỏi là ai. Có phải là cái người đưa mày về lần trước không?
- Mày biết à?
- Ừ. Tao biết mà. Chỉ là không hỏi mày thôi.
Tôi thở dài. Hóa ra con bạn biết, thế mà nó không hỏi tôi dồn dập như mọi khi. Tại sao mối quan hệ của tôi lại làm cho cả nó cũng bị thay đổi? Tôi tưởng chỉ tôi và anh thay đổi mà thôi.
- Tao thậm chí còn đi điều tra về ông ấy nữa cơ!