Bạn đã bao giờ rơi vào tình huống đó chưa? Tôi không muốn tỏ ra mình là đứa con gái yếu đuối trước mặt gã trai lạ này. Nhìn mặt của anh ta như đang phấn khích. Nói như thế nào cho đúng nhỉ? Rõ ràng khuôn mặt này lịch sự và điềm đạm. Nhưng sao tôi cứ có ác cảm với khuôn mặt này?
Người này… không phải sẽ là bạn trai của tôi chứ? (sao) ?!? …
Kết thúc buổi gặp mặt, anh ta đề nghị đưa tôi về nhà. Tất nhiên tôi đã khách sáo từ chối, nhưng chốt hạ anh ta vẫn khăng khăng làm theo ý của mình.
- Dù sao thì anh cũng nên biết nhà bạn gái (hờ) của mình chứ!
Anh ta thoáng cười, điệu cười nửa châm chọc nửa trịnh trọng. Tôi thấy mình rõ ràng đang bối rối. Không phải vì bối rối trước sự điển trai của anh ta, cũng không phải kiểu ngại ngùng của những cô gái mới lớn lần đầu đi hẹn hò. Cái cảm giác của tôi cứ ngờ ngợ. Lúc thấy bất an, lúc lại thấy việc này là hiển nhiên phải có. Đến chính tôi cũng không thể lý giải được. Nhưng dù thế nào thì tôi vẫn phải chịu đựng con người ấy cho tròn một tháng. Và hôm nay, đáng tiếc mới chỉ là ngày đầu tiên của chuỗi ba mươi ngày kinh hoàng sắp tới.
- Em có vẻ ít nói nhỉ? Hay tại anh làm em thất vọng? Có phải anh ngay từ đầu đã không phải là mẫu người mà em thích không?
Tôi đang tự hỏi không biết có nhất thiết phải trả lời những câu hỏi đó không. Có vẻ như để anh ta tự đi tìm câu trả lời sẽ thích hợp hơn. Vì chẳng lẽ lại gật đầu đồng ý, rằng:
“Phải rồi, anh rõ ràng không phải tuýp đàn ông mà tôi thích!”
Xe dừng ngay trước cổng, mọi suy nghĩ của tôi cũng dừng lại.
- Chúc em ngủ ngon!
Anh ta vẫy tay chào từ trên xe.
- Vâng, cảm ơn anh. – Tôi trả lời khách khí.
Ngày đầu tiên gặp mặt, bắt đầu cho một công cuộc hẹn hò đầy chất hợp đồng. Khi tôi quay người bước lên những bậc tam cấp cũng vừa lúc trời đổ mưa.
Tháng bảy, tháng của những cơn mưa ngâu bất chợt. Tôi quay người và nhìn thấy xe của anh ta đã khuất hẳn.
Ngày… tháng… năm…
Sáng nay tôi đến cơ quan, ngồi vào góc bàn làm việc quen thuộc, bất chợt nhận được điện thoại của Linh.
“Thế nào? Ổn chứ?”
Con bé cứ hỏi dồn, rồi thì thầm thì thầm. Điệu bộ của nó mười mươi là đang trốn việc để buôn điện thoại cho tôi. Nói thế nào đi chăng nữa nó cũng phải thấy tò mò, cũng có vẻ sốt ruột, nôn nóng.
“Mày thấy ông ấy là người thế nào? Được không?”
“Sao thế? Không phải sẽ hẹn hò sao?”
“Hẹn hò cái đầu mày! Tại ai mà tao như thế này hả? Tốt nhất là mày nên cầu nguyện cho nhanh hết một tháng đi nhé!”
Tôi gác máy. Tôi không hiểu sao tự nhiên tôi lại trở nên cáu kỉnh với bạn thân. Sáng trời mưa rất vội, tôi ra ngoài mà không có đến một cái ô, khi vừa đến chỗ làm thì tôi gần như ướt hết. Lúc tôi bước ra khỏi cửa, có gặp anh ta, anh ta có lẽ đã dừng trước cửa nhà tôi một lúc lâu trước đó.
- Em dậy muộn hơn anh nghĩ. Lên xe đi, anh đưa em tới cơ quan!
- Sao anh lại ở đây?
- Đưa bạn gái anh đi làm!
Anh ta nhún vai. Phải công nhận là anh ta nhập vai rất tốt. Đến nữ chính như tôi còn bị bất ngờ. Nhưng tôi không có thói quen ngồi trên xe người lạ.
- Cảm ơn anh. Nhưng em tự đi được.
- Vậy trưa nay ăn trưa gần công ty em nhé! Anh đi trước.
Anh ta vẫy tay qua cửa kính. Tôi hơi nhíu mày vì sự xuất hiện trên mức ngạc nhiên của con người này, rồi cũng cứ tự nhiên như thế mà biến mất. Anh ta không biết hỏi lại một lần nữa nghe cho có vẻ chân thành hơn sao? Tôi có thể sẽ gật đầu mà?
Mà thôi, tóm lại là anh ta làm cái quái gì vào buổi sáng, trước cổng nhà tôi cơ chứ?
Thật ra, nhìn dáng vẻ của anh ta cũng không mấy đáng ghét. Không hiểu sao tôi lại luôn có định kiến về anh chàng này. Chắc hẳn vì ấn tượng của buổi gặp mặt đầu tiên, khi nghe anh ấy nói về câu nói đó. Phải, về vụ “hợp tác” giữa chúng tôi. Rõ ràng anh ta không sai, giữa chúng tôi không hề có ý định tiến triển tình cảm bình thường như bao cặp đôi khác. Tôi cá là anh ta đã khốn khổ như thế nào với nhị vị phụ huynh nên mới tỏ ta khẩn thiết trong việc tìm bạn gái như thế. Cũng như tôi, phải trong tình huống dở khóc dở cười với cô bạn nên mới nhận lời. Rồi thì có thể chúng tôi cùng cô đơn, cùng là những người trung thành với độc thân hội, nhưng tuyệt nhiên không hề có ý định xa xôi hơn trong phi vụ đặc biệt này. Nhưng tôi hơi “nhạy cảm” với những chuyện liên quan tới tình cảm. Có thể vì anh ta là dân kinh doanh, nên cách nói năng thẳng thắn như vậy là chuẩn xác nhất trong trường hợp này, còn tôi thì lại thấy khó khăn để chấp nhận mặc dù đó là sự thật mười mươi. Ngoài chuyện đó ra, tôi chưa tìm ra điểm nào đáng ghét của anh ta cả. Cũng có lẽ vì thế mà tôi tỏ ra cáu kỉnh với cô bạn.