Du à, anh xin lỗi!
Khung trời đêm lãng đãng mây và gió vờn nhẹ, tôi mở toang cửa sổ phòng để nhìn ra phía bên ngoài. Ngắm cái cảnh này đến chán chê mê mải mới thấy lòng dịu vợi bình yên hơn một chút. Có lẽ vì kỉ niệm với ánh sao là kỉ niệm gắn liền với Du và nụ cười của em. Trong cái khung kỉ niệm đó chỉ có hạnh phúc ngập lên và những bẽn lẽn ngại ngùng của người con gái tôi yêu. Không toan tính, không dục vọng, không lỗi lầm. Chỉ còn là sự tin cẩn và mộng tưởng về tương lai. Tôi yêu Du và yêu những khoảnh khắc bên cạnh em êm đềm như thế.
Lúc đang nghĩ ngợi tôi nhận được một tin nhắn mới. Số máy lạ. Tin nhắn gửi hình ảnh.
…
Là hình chụp của Du cùng một người con trai. Hình như ở rạp phim thì phải.
“Công bằng mà nói thì tôi với Du đẹp đôi hơn đúng không?”
Thế là biết rồi. Cậu này đúng là ngựa non háu đá. Chắc tranh thủ rủ được Du đi xem phim rồi nghịch ngợm chụp lén một cái ảnh với em. Nhìn vẻ mặt Du trong ảnh là biết, em ngơ ngác vì bất ngờ chứ có vui vẻ gì khi cùng cậu ta chụp ảnh. Hơn nữa, khuôn mặt non choẹt kia cũng chẳng thể là tuyp đàn ông mà Du thích.
Tôi chỉ nhếch mép cười. Lúc này tôi mới kịp tỉnh táo. Nếu như tôi cứ mặc cảm và cố nấn ná kéo dài việc quyết định có hay không bay ra Hà Nội để gặp Du thì có lẽ mối quan hệ của tôi với em cũng sẽ bị đe dọa, bởi vẫn có những người như Nam sẵn sàng chờ cơ hội đó để chen ngang vào. Thôi thì cũng cảm ơn vì cậu ấy như một cú hích khiến tôi nhận ra.
Tôi sẽ bay về Hà Nội. Vào hôm sau. Tôi sẽ gặp Du ngay khi tôi về.
Tôi không cho phép mình được hối hận hay thêm một hành động sai lầm ngớ ngẩn nào nữa.
Ngày… tháng… năm…
Tôi thu xếp việc ở công ty, đến trưa thì mọi việc tươm tất, có gọi hỏi chuyện với sếp, trình bày về việc quyết định sẽ bay vào chiều tối nay. Tôi dành một chút thời gian để nhâm nhi café Sài Thành. Tôi cũng có đôi lần nghĩ tới chuyện mình có nên báo cho cô ấy biết? Dù sao cũng không nên quá vô tình như vậy. Nếu biết, liệu cô ấy có theo tôi về Hà Nội nữa không?
Lần trước, đáng ra đã hết hạn cho chuyến đi công tác, xong cô ta vẫn cố nấn ná ở lại cũng có lý do là vì tôi. Lần này, khi cái lý do duy nhất níu kéo cô ta ở lại đây cũng đã bay biến ra Hà Nội thì liệu cô ta có tiếp tục ở đây hay không?
Vừa hay, tôi nhận được một cuộc điện thoại. Cô ta hỏi tôi đang ở đâu, sẽ ghé qua vào buổi trưa. Mới đầu tôi cũng không định nhận lời, xong lại thấy nếu mình trở nên quá vô tình như thế có thể sẽ khiến người khác bị tổn thương. Nói gì thì nói, cô ta thích tôi là một nhẽ, không trách cứ gì tôi cũng là một nhẽ, nhưng chuyện hôm đó là do tôi chủ động. Dù có cố gắng biện minh bằng cách nào đi chăng nữa thì tôi vẫn là kẻ có lỗi, với cả hai người con gái, là Du và cô ta.
Tôi ậm ừ, nhận một cái hẹn vào ngày cuối ở lại đây. Thật ra cũng không hẳn là ngày cuối, vì sau lần bay ra Hà Nội họp báo cáo, tôi có thể sẽ bay trở lại để tiếp tục với cái ghế Giám đốc chi nhánh mới của mình. Nhưng thật ra điều đó bây giờ mơ hồ lắm. Tôi đã xác định tôi sẽ thử sức với một vai trò mới, tại một vùng đất mới. Nhưng có chắc là chuyện tình cảm của tôi không bị lung lay? Và sau lần này về bên Du, tôi liệu có tiếp tục cho mình dũng khí để rời bỏ người yêu, ôm ấp một mối tình xa lần nữa? Lần thứ hai chắc sẽ là lần không có thời gian cụ thể, có thể sẽ dài, rất dài.
Khi tôi vừa rút trong bao Black Mild ra một điếu thì cô ta xuất hiện. Khuôn mặt trang điểm kỹ vẫn không giấu được sự mệt mỏi, bọng mắt xuất hiện và dáng vẻ lờ đờ. Thật ra mặc dù cố nhoẻn cười nhưng nhìn cô ta vẫn như bị ai đó bắt mất hồn, chỉ còn là cái xác di động.
- Em sao thế? Bị ốm à?
Mắt cô ta long lanh, vừa ngồi xuống, vắt cái túi xách nhỏ sang một bên cạnh ghế ngồi. Tôi đưa menu cho cô ta rồi gật đầu. Đúng là tôi vừa hỏi xem cô ta có bị ốm hay không. Với thần sắc như thế thì chắc ít cũng là đang cảm cúm.
- Em chẳng muốn trả anh về cho Du nữa đâu!
Cô ta cười buồn, mắt rơm rớm. Có vẻ như cô ta lại tủi thân. Tôi cũng không quen lắm với dáng vẻ lúc này của cô ta, bình thường kiêu kì và phớt lờ tất cả, luôn thể hiện ra bất cần.
- Nếu em gặp anh từ trước, anh có yêu em không?
Tôi trầm ngâm, nhấc cốc đen không đường lên nhấp một ngụm. Cái chữ “nếu” này nhiều khi tôi cũng nghĩ đến nó. Nhưng đời mà, cứ “nếu” rồi lại “giá như” thì biết bao giờ mỗi người chúng ta mới hoàn thành xong vở kịch của chính mình? Giống như trên một bàn cờ, đã đi rồi thì tốt nhất đừng nghĩ tới chuyện đi lại bước khác, mỗi bước đi đã quyết định số phận của ván cờ đó rồi.