- Sao hôm nay hẹn gặp anh?
- Em nghe nói anh sắp bay ra Hà Nội. Có thật thế không?
Tôi nhìn ra xa xăm. Dáng vẻ mệt mỏi tiều tụy này của cô ta tự nhiên khiến tôi thấy hơi xót xa.
- Em cũng về nhà đi. Đừng ở đây lâu thế. Con gái nên biết tự chăm sóc mình một chút.
Cô ta nhoẻn cười, tay vén tóc mái xòa trên trán.
- Em cũng sẽ bay ra Hà Nội sớm thôi. Tận hưởng mấy ngày Sài Thành không anh xem có tĩnh tâm lại không đã. Còn nếu như không, thì có lẽ em sẽ ra Hà Nội giành anh với Du đấy!
Chúng tôi nói dăm ba câu về công việc của tôi, về cô ấy. Mà nhắc mới nhớ, từ đầu tới giờ tôi chưa một lần nhắc đến tên người con gái này. Đó là vì tôi nghĩ chỉ là mối quan hệ đối tác làm ăn nên cũng không liên quan gì đến cuộc sống riêng của mình.
Người thế nào thì tên y hệt vậy: Phạm Thiên Kim.
Bình thường tôi không gọi tên giống như với Du, toàn xưng hô tôi – cô, đôi lần gần đây thì có chuyển sang mức anh – em. Nhưng nhìn chung vẫn cố né để gọi tên. Vì khi gọi tên có cảm giác khá thân mật.
Sau khi cà kê một lúc tôi cũng chào tạm biệt rồi nói sẽ về trước để chuẩn bị hành lý ra sân bay cho kịp giờ. Kim mỉm cười, đứng lên ôm tay quàng qua cổ tôi rồi nói khẽ.
- Nhớ lời em nhé! Khi nào cần thì có thể đến với em. Bất cứ khi nào mà anh muốn, em chờ anh!
Tôi hơi rợn người, da gà chạy dọc từ cổ tay chạy lên. Nhất định là tôi phải về để giải quyết chuyện với Du và cũng nhất định không thể để cái từ “nếu như” ấy nó được phép tồn tại trong tương lai.
Ngày… tháng… năm…
Lúc ngồi trên máy bay, tôi đã cố để hồi tưởng tất cả những gì mà tôi đã làm, những thước thời gian mà tôi trải qua ở nơi đây. Đó là cách để dằn vặt bản thân tốt nhất.
Tôi bắt đầu suy nghĩ về mối quan hệ với Du. Từ lúc quen em cho đến lúc yêu em, rồi cả lúc gần em, khi xa em. Mọi thứ cảm xúc hỗn độn đan xen vào nhau. Nhưng từ đầu tới cuối, vẫn là cái thứ len lỏi nhẹ nhàng tựa hồ như hạnh phúc, lúc lại thấy xót xa và tội lỗi. Tôi khẳng định lại lần nữa với chính mình. Rằng tôi yêu Du, người tôi yêu là Du. Vậy nên từ bây giờ sẽ không ngần ngại gì nữa. Sẽ vẫn để mình yêu em nhiều như trước đây, thậm chí là nhiều hơn. Tôi không muốn bị mất đi người mình yêu rồi lúc bấy giờ mới quay sang ăn năn hối hận.
Còn về công việc. Nếu như chuyện của tôi với Du êm đẹp thì tôi sẽ tiếp tục nhận công việc tại chi nhánh mới. Đó xem chừng là một thử thách lớn. Bởi nếu Du có đồng ý thì tôi cũng thấy khó khăn cho em. Sẽ cân nhắc để xem xét lại quyết định.
Ngoài chuyện của tôi còn chuyện của Linh. Nó khăng khăng đòi gia đình cho đi du học, theo kiểu tự cung tự cấp. Vì nếu chuẩn bị từ trước thì nó đã phải có kế hoạch để đi xin học bổng rồi. Phía gia đình, tôi chắc bố mẹ Linh có thể lo được Đêm trước Du có gọi cho tôi để nói qua về chuyện này. Tôi chỉ còn biết thở dài ngao ngán. Không hiểu sao mà dạo này cứ ngập lên bao nhiêu chuyện, đã thế chuyện nào cũng rắc rối. Càng nghĩ sâu càng mệt mỏi, tôi thiếp đi một giấc ngắn trên máy bay lúc nào không hay nữa.
Ngày… tháng… năm…
Tôi đã có mặt ở Hà Nội. Sân bay Nội Bài. Một mình. Không ai ra đón, vì tôi không báo tin với ai.
Tôi bắt taxi về thẳng nhà. Vừa về nhà đã nhìn thấy mẹ và Nội đang ngồi xem tivi. Mẹ tôi hình như kể chuyện gì đó với Nội, bà gật gật đầu rồi giục mẹ gọi cho Du sang chơi cùng vì lý do: “Lâu lâu không thấy con bé nó sang, cũng buồn ra trò đấy mẹ cu Phong ạ!”
Tôi cứ tủm tỉm tự cười khi đứng ngoài cửa, như lần em nửa đêm nửa hôm chạy sang nhà tôi để khóc lóc chỉ vì nhớ tôi quá! Nội tôi không được chứng kiến, vì chỉ mẹ tôi ra nói chuyện với em thôi, nhưng bà nghe tiếng từ nhà trong, thấy thế ưng lắm. Hôm sau Nội còn gọi điện cho tôi chỉ để khoe:
“Con bé Du nó khóc lóc sưng cả mắt tối qua đấy cu Phong ạ. Thôi thì thu xếp về đây sớm sớm đi nghe chửa? Bắt con gái nhà người ta chờ mãi đến bao giờ!”
Khi tôi còn đang đứng tần ngần ngoài cửa để nhớ về mấy mẩu vụn vặt đó thì mẹ tôi đứng gần vỗ vỗ vai.
- Về bao giờ thế con? Sao đứng ở đây? Mà cũng chẳng thấy báo gì về với mẹ?
Nghe vậy Nội tôi đang ngồi trên sofa cũng dõi ra phía cửa, nheo nheo mắt lại để nhìn thằng cháu cho rõ hơn. Được một lúc thì Nội đi ra, vỗ vỗ mấy cái nhẹ vào má rồi mắng yêu.
- Sư bố nhà anh, về mà không báo tin một tiếng, cứ im ỉm đi. Mà sao có vẻ gầy đi thế hả con? Ở trong đó người ta bỏ đói cháu đích tôn của bà à?
Sau khi ngồi báo cáo qua qua tình hình thời gian ở trong đó với Nội và với mẹ thì tôi được phép đi vào phòng nghỉ. Hình như lúc tôi lên có nghe thấy Nội nói nhỏ nhỏ to to gì với mẹ, đại loại kiểu.
“Không biết con bé nó có bận gì tối nay không? Gọi cho nó sang cái nhỉ?”