Có lẽ là vì cô thực sự không thể chịu nổi nữa, nếu không nhắc lại chuyện trước đây, có lẽ cô còn cảm thấy dễ chịu một chút, nhưng đêm hôm đó rốt cuộc là ai nhắc lại trước, cô đã quên mất rồi. Cô chỉ còn nhớ ánh mắt châm biếm của anh ta, nhìn chằm chằm đến nỗi cô thực sự không thể chịu nổi nữa. Cô chỉ muốn lao bổ tới móc mù cặp mắt ấy đi, khiến anh ta không thể nhìn cô như vậy nữa, vì vậy, tối hôm đó cô mới làm ra chuyện ngu ngốc như thế.
Chương 3:
Tiêu Tư Trí gửi tin nhắn cho cô, lần này anh ta hẹn gặp ở nhà ăn số 5, hai người ngồi cách xa nhau cả nửa cái nhà ăn, anh ta gọi điện thoại, cô thì đeo tai nghe vào, như thể đang nghe nhạc, thực chất là đang nghe Tiêu Tư Trí giải thích… anh ta gửi cho cô một đống tài liệu, toàn bộ đều về Tôn Lăng Hy.
Lý lịch Tôn Lăng Hy rất trong sạch, tốt nghiệp ngành Thông tin thư viện của một trường đại học có tiếng, hiện đang làm việc tại Thư viện thành phố, con gái một, cha mẹ đều không ở nơi này. Cô sống trong ký túc xá dành cho người độc thân được đơn vị phân phối, thích đánh tennis và dạo phố.
Thực như một tờ giấy trắng.
Tiêu Tư Trí nói: “Đây chỉ là tư liệu trên bề mặt, còn các quan hệ xã hội ở tầng sâu hơn thì sếp vẫn đang bảo người điều tra tiếp.”
Chu Tiểu Manh hỏi: “Cô ta và anh trai tôi quen biết thế nào?” Cô gái này, thoạt nhìn bề ngoài không giống như loại người có điểm chung với Chu Diễn Chiếu. Phạm vi quan hệ xã hội của bọn họ hoàn toàn khác nhau.
“Không biết. Vẫn đang điều tra, nghe ngóng được từ chỗ đồng nghiệp của Tôn Lăng Hy thì hai tháng nay thường có một chiếc xe Mercedes Benz đến đón cô ấy. Có lẽ chỉ mới quen nhau được vài tháng thôi.”
“Cô ấy biết anh trai tôi làm gì không?”
“Chắc không biết đâu. Có điều, anh trai cô mở ra mấy công ty, có một tòa nhà văn phòng to tướng ở đó, nếu hắn ta nói mình làm kinh doanh, chắc cô ấy cũng không nghi ngờ gì đâu.”
Chu Tiểu Manh cúi đầu, cách nhau nửa cái nhà ăn, Tiêu Tư Trí chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng cô. Trong nhà ăn ồn ào, giữa biển người huyên náo, cô tựa như một cánh bèo tầm thường, bất cứ lúc nào bất cứ đâu cũng có thể bị sóng dập dềnh đẩy đi vậy.
Tiêu Tư Trí nói: “À đúng rồi, dạo gần đây cô ấy đi khắp nơi xem nhà, hình như định dọn ra khỏi ký túc xá. Cô yên tâm, sếp đã bảo người để mắt đến rồi, dù Tôn Lăng Hy dọn đi đâu, người của chúng tôi cũng sẽ thuê nhà ở cùng một tiểu khu với cô ấy. Vì vậy, ngộ nhỡ cô ấy và anh trai cô chia tay thì nhớ thông báo cho chúng tôi một tiếng để sếp còn rút người về.”
“Được.”
“Trước đây anh trai cô đã dẫn bạn gái về nhà bao giờ chưa?” Chu Tiểu Manh ngập ngừng một thoáng, rồi đáp: “Chưa từng.”
“Ừm, rất hiếm thấy, vậy xem ra hắn ta rất nghiêm túc với cô gái này đấy.”
Thấy Chu Tiểu Manh im lặng, Tiêu Tư Trí cho rằng cô không còn vấn đề gì nữa, bèn nói: “Nếu không còn chuyện gì thì tôi gác máy đây, cô phải chú ý an toàn của bản thân nhé.”
Sau khi đối phương gác máy, trong điện thoại chỉ còn tiếng “tút tút” liên hồi. Chu Tiểu Manh ngồi đó, một bát cháo bát bảo, cô đã ăn hơn nửa tiếng đồng hồ, cháo trong bát đã lạnh tanh lạnh ngắt. Cô gỡ tai nghe xuống, tiếp tục xúc cháo ăn. Loại cháo bát lớn trong nhà ăn của trường này, mấy củ lạc bên trong còn chưa ninh nhừ, nhai sậm sực đau cả răng.
Buổi chiều không có tiết học, nhưng cô cũng không muốn về nhà, bèn gọi điện cho lái xe nói có bạn học làm liên hoan mừng sinh nhật, cô không về ăn tối. Chuyện này thỉnh thoảng cũng có, vì vậy lái xe không nghi ngờ gì, chỉ hỏi thêm: “Vậy mấy giờ tôi đến đón cô?”
“Chín giờ đi, vẫn ở cổng phía Nam nhé.” “Vâng.”
Cả buổi chiều cô giết thời gian trong thư viện, chọn lấy một quyển sách dịch dày cộp, vùi đầu đọc hết một buổi chiều, đến tận hoàng hôn, chương trình phát thanh của trường vang lên, cô mới trả sách, ra ngoài ăn cơm.
Buổi trưa cô không ăn no, giờ bụng đói đến nỗi dạ dày ngâm ngẩm đau. Cô không dám bị ốm, theo quy định của Chu Diễn Chiếu, nếu bị ốm, tự mình phải móc tiền ra trả. Bát cháo lạnh tanh trong nhà ăn lúc trưa đã khiến cô mất hết khẩu vị, vì vậy, cô đi ra theo hướng cổng Tây, ở đó có một con phố, là Thôn Thành Trung nổi tiếng, nơi tập trung rất nhiều quán Internet và quán ăn vặt, chuyên phục vụ cho sinh viên hai trường đại học gần đó.
Quán nhỏ xào nấu mặn, lại bỏ rất nhiều bột nêm vị gà, khiến cô ăn mà khô hết cả miệng, mua một chai sữa uống hết vẫn chưa hết khát. Lúc đi qua con ngõ nhỏ bên cạnh quán Internet, cô trông thấy hộp đèn trong ngõ nhỏ bật sáng, bên trên viết ba chữ to tướng: “Đồ uống lạnh”, bèn vào mua một chai Coca. Cô cầm chai nước vừa ra khỏi ngõ, đột nhiên nghe thấy có người gọi tên mình: “Chu Tiểu Manh!”