“Sau khi kết hôn, em sẽ cùng anh ấy ra đi, rời khỏi Nam Duyệt.”
Chu Diễn Chiếu cười nhạo: “Rời khỏi Nam Duyệt, cô tình toán cũng hay lắm, cô tưởng rời khỏi Nam Duyệt là chắn họa được chắc? Không ở địa bàn của anh thì càng tiện cho kẻ khác ra tay, đến lúc ấy chúng nó làm thịt hai đứa rồi đưa đến trước mặt anh, anh đây sẽ không mua đất chôn hai đứa đâu, mà sẽ ném xuống sông cho cá ăn!”
Chu Tiểu Manh có vẻ giận, vành mắt hơi sưng lên, chắc vì không ngủ ngon giấc, hoặc cũng vì tối qua cô khóc, thoạt tiên là khóc do thương tâm, sau là do Chu Diễn Chiếu đùa cợt cô đến nỗi phát khóc lên. Có điều, chuyện như đêm qua, Chu Diễn Chiếu đã cảm thấy, đều giống như mấy năm trước đây, không bao giờ lộ ra, không bao giờ nhắc đến, thậm chí cả nghĩ, anh ta cũng không muốn nghĩ đến nữa.
Anh ta đã quyết định: “Tiêu Tư Trí đi theo anh sẽ không thiệt thòi đâu. Người cô muốn cưới cũng cần phải có năng lực bảo vệ cô chứ.”
Lễ đính hôn của Chu Diễn Chiếu và Tôn Lăng Hy được tổ chức vô cùng long trọng, mấy năm nay ở thành phố Nam Duyệt này, Chu Diễn Chiếu tựa như mặt trời đang buổi ban trưa, so với thời ông Chu Bân Lễ nắm quyền điều hành công ty, chừng như có vẻ con giỏi hơn cha, vì vậy cả hai giới hắc bạch đều rất nể mặt, cả phòng tiệc lớn của khách sạn năm sao chật kín khách khứa.
Tôn Lăng Hy đi giày đế bằng, đồ dạ hội cũng là kiểu Hy Lạp rộng thùng thình, cô khoác tay Chu Diễn Chiếu. Mỉm cười rụt rè, tiếp đãi khách khứa hết sức nhã nhặn khéo léo, khiến cho đám khách cứ xì xầm hỏi han nhau rốt cuộc là tiểu thư nhà nào đã thu phục được cậu Mười nhà họ Chu vậy.
Nhà họ Chu mặc dù không thể coi là gia đình danh giá gì, nhưng tiền nhiều thế lớn, dạo gần đây việc làm ăn ngoài ánh sáng của Chu Diễn Chiếu cũng vô cùng phát đạt. Chu Tiểu Manh chợt nghe hai người khách nữ rì rầm với nhau: “Chẳng hiểu anh ta thấy điểm gì tốt ở cô ả nhỉ?” “Đẹp phải không, đàn ông toàn kiểu ấy?” “Người đẹp có thiếu gì, nghe nói nhà họ Tôn kia chỉ bình thường thôi, chị nhìn mà xem ngay cả bố mẹ cô dâu cũng không đến dự lễ đính hôn, không phải là sợ ra mặt đấy chứ?”
Tiếng cười khúc khích ấy làm Chu Tiểu Manh thấy chối tai kinh khủng, Tiêu Tư Trí bên cạnh cô không tỏ thái độ gì, chỉ đưa cho cô một ly nước hoa quả, hỏi nhỏ: “Có muốn ăn miếng bánh kem không?”
“Lấy cho em hai miếng.” Chu Tiểu Manh thấy đói thực sự, từ chiều đến giờ, bên công ty tổ chức sự kiện không ngừng trao đổi với cô về đủ loại chi tiết vụn vặt, sau đó cô lại phải xử lý các tình huống ngoài dự kiến. Tôn Lăng Hy dù mang tiếng là nữ chủ nhân, nhưng trong một ngày như ngày hôm nay, chuyện lớn chuyện nhỏ đương nhiên đều do Chu Tiểu Manh lo liệu hết. Sau khi khách khứa đến đông đủ, nghi lễ kết thúc, bắt đầu rót sâm banh, cô mới thực sự thở phào nhẹ nhõm.
Tiêu Tư Trí mang cho cô hai miếng bánh kem, hai người lánh ra ban công ăn. Bên ngoài ban công gió lớn, Tiêu Tư Trí cởi áo vest ra khoác lên vai cô, rồi hỏi: “Có lạnh không?”
Chu Tiểu Manh lắc đầu, nói: “Tôi nhớ chuyện hồi nhỏ thôi.” Cô hồi tưởng lại những lời mấy người đàn bà kia nói với nhau, rầu rĩ tiếp lời: “Lúc đến nhà họ Chu, cũng có một số người nhìn tôi và mẹ bằng ánh mắt lạnh nhạt, mẹ tôi còn đỡ, bà là người lớn, bố tôi lại luôn bảo vệ bà, người ta cũng không dám nói gì trước mặt bà ấy. Còn tôi, hồi nhỏ đã phải nghe không ít những lời nghịch nhĩ, bảo tôi là đồ con ghẻ, được thơm lây nhà họ Chu, đủ kiểu. Lúc ấy tôi vẫn chưa mấy hiểu chuyện, chỉ biết bố đi lâu ơi là lâu mà không về, sau có một người khác đến làm bố mình... trẻ con làm sao biết được nhiều thứ, khi ấy tôi cũng mới có hai ba tuổi đầu...”
“Bố cô bị...?”
“Tai nạn, ông ấy là thầy giáo, dạy trường cấp III, hồi trước trường cấp III trọng điểm làm nghiêm ngắt lắm, mỗi ngày đều có giờ tự học buổi tối. Tối hôm đó, sau khi hết giờ tự học, có mấy thằng lưu manh chặn đường học sinh ở bên ngoài trường để trấn lột, vừa khéo bị bố tôi bắt gặp, ông ấy liền chạy tới ngăn cản, chẳng ngờ một tên trong bọn mang theo dao gọt hoa quả, bố tôi bị đâm mười mấy nhát, chưa kịp đưa đến bệnh viện thì đã tắt thở rồi. Mẹ tôi là bạn học cùng lớp với bố ở trường sư phạm, hai người tốt nghiệp đại học xong liền kết hôn, rồi được phân về cùng một trường. Bố tôi dạy Toán, còn làm cả chủ nhiệm lớp, còn mẹ tôi dạy Ngữ văn. Từ sau chuyện đó, mẹ tôi không thể đến trường dạy học được nữa, hễ đi lại gần con đường đó là bà lại đổ mồ hôi lạnh khắp người, sau đó ngất xỉu. Bác sĩ nói đó là chứng rối loạn căng thẳng sau sang chấn. Mẹ tôi nghỉ ngơi khoảng một năm, sau đó dẫn theo tôi đi bước nữa.”