Anh ta cúi người chầm chậm hôn cô: “Nhưng giết một người, làm sao khiến anh vui vẻ như hiện giờ được chứ…”
Hơi nước trong nhà tắm vẫn chưa tan, nước nóng từ vòi hoa sen chảy róc rách, quạt thông gió kêu vù vù, sau lưng Chu Tiểu Manh là tấm gương lạnh lẽo trơn nhẵn, hơi nước ngưng kết trên mặt gương thấm qua áo cô, dính sát lên lưng. Chu Diễn Chiếu nhanh chóng cảm thấy quần áo của cô vướng víu, bèn giật ra vứt sang một bên. Chu Tiểu Manh hốt hoảng ngẩn ngơ, tự ép mình đọc thầm bài Nhạc Dương lầu ký[1]: “Mùa xuân thứ tư năm Khánh Lịch, Đằng Tử Kinh bị biếm đi trấn thủ quận Ba Lăng. Năm Việt Minh, quốc thái dân an, trăm việc bị bỏ phế đều đã hưng thịnh lại. Vì vậy trung tu Nhạc Dương lầu, mở rộng quy mô… nhờ thế, từ mạn Vu hiệp ở phía Bắc, đến vùng Tiêu Tương ở miền Nam… sắc trời sắc nước hòa làm một, màu xanh biêng biếc trải ra mênh mông; hải âu chao liệng, cá gấm tung tăng; hoa cỏ cây cối trên bờ sum suê tươi tốt. Thi thoảng khi sương khói tan đi, ánh trăng vằng vặc trải ra muôn dặm, ánh sáng lấp lánh sắc vàng, bóng trăng lặng lẽ tựa như mảnh ngọc chìm dưới đáy nước…”
[1] Bài ký viết nhân sự kiện trùng tu Nhạc Dương lầu, do nhà văn học thời Tống là
Phạm Trọng Yêm viết theo lời mời của người bạn thân là Ba Lăng quận thủ Đằng Tử Kinh.
Đau, đau đến cực hạn thì không còn đau nữa, Chu Diễn Chiếu khi say rượu hành hạ giày vò đặc biệt dã man, sau một hồi lại lật cô lại. Đầu cô hình như đã đụng vào vòi nước ở bồn rửa mặt, cô không muốn đối mặt với tấm gương, mái đầu vẫn cúi gằm xuống bồn rửa, cố đè nén cảm giác dạ dày cuộn lên, tiếp tục đọc thầm trong óc, hết Nhạc Dương lầu ký, thì đến Đằng Vương các tự, Trường Hận Ca, Tỳ Bà Hành…
Đọc đến đoạn, “Rồi Lạc thần cảm động, bồi hồi dùng dằng, thân thái ly
hợp, lúc tối lúc bừng. Thân nhẹ bổng như hạc đứng, như sắp bay lại ngập ngừng. Dẫm đường tiêu hoa nồng đượm, đi lối cỏ ngát mùi hương. Ngâm nga mãi lòng yêu mến chừ…” [2], Chu Diễn Chiếu lôi cô ra khỏi phòng tắm, hai thân hình ướt sũng lăn lộn trên tấm ga trải giường, những vệt ướt ấy lại bị đè xuống, dính vào da nghe lành lạnh. Rèm cửa sổ vẫn chưa kéo xuống, nhưng lúc này chỉ còn ánh trăng rọi vào mà thôi. Cô không muốn nhìn thấy gương mặt Chu Diễn Chiếu, bèn ngoảnh đầu đi, nhưng anh ta hết lần này đến lần khác cưỡng ép xoay mặt cô trở lại. Sau khi uống say, cặp mắt anh ta đỏ ngầu, chằng chịt tơ máu, tựa như toàn bộ bên trong con ngươi đều là máu vậy. Chu Tiểu Manh cảm thấy dường như mặt trăng bên ngoài cửa sổ kia cũng biến thành sắc đỏ, còn bản thân mình đang bị lửa Địa ngục thiêu đốt hết lần này đến lần khác, cho tới khi một mẩu xương vụn cũng chẳng còn.
[2] Trích từ Lạc Thần phú của Tào Thực, bản dịch của Điệp Luyến Hoa (thivien.net).
Chương 2:
Chu Tiểu Manh lại ngủ lúc ba giờ sáng, sáu giờ đã thức dậy tắm rửa. Trong phòng tắm là một đống bừa bãi, quần áo khăn tắm vứt đầy đất, các loại bình, chai lọ trên bệ rửa mặt đều bị hất xuống đất, vung vãi khắp nơi. Chu Tiểu Manh tắm rất lâu, tới khi da cô đỏ ửng lên, mười đầu ngón tay nhăn nhúm đến mức không nhìn thấy dấu vân tay đâu nữa… cô chỉ mong mình có thể lột đi một lớp da, như vậy mới không còn nhơ bẩn. Nhưng dù cô có lột đi một lớp da thì sao chứ? Chu Diễn Chiếu đã nhấn cô xuống đống bùn nhơ, đến cả xương cốt cũng ô uế rồi. Cô cụp mí mắt, nhanh chóng khoác áo choàng tắm đi ra. Chu Diễn Chiếu đêm qua uống say không về phòng mình, Chu Tiểu Manh tắm rửa xong xuôi đi ra, anh ta mới mắt nhắm mắt mở tỉnh giấc, chống người lên nhìn cô một cái, sau đó vươn tay ra vẫy vẫy.
Chu Tiểu Manh chậm rãi từng bước đi tới, chỉ mong trong tay có một con dao để đâm thẳng vào tim anh ta, nhưng da mặt cô cứng đờ, cơ thịt cũng cứng đờ, bước chân lại càng cứng đờ hơn.
Sau khi cô bước tới bên giường, Chu Diễn Chiếu đưa mắt liếc cô một cái, nói: “Hôm nay em lại có giờ học à?”
“Buổi chiều có giờ.”
Cô không dám nói dối, Chu Diễn Chiếu có thể tra xét thời khóa biểu của cô bất cứ lúc nào.
Bên ngoài có người gõ cửa phòng, gõ ba tiếng hết sức cẩn trọng. Chu Tiểu Manh biết đó không phải người giúp việc trong nhà, quả nhiên sau mấy tiếng gõ, bên ngoài vang lên tiếng Tiểu Quang, chỉ nghe gã thấp giọng nói: “Anh Mười, anh tỉnh chưa ạ?”
Chu Diễn Chiếu lười nhác tựa nửa người vào đầu giường, hỏi: “Có chuyện gì?”
“Người nhà họ Đường gọi điện thoại tới…”
Chu Tiểu Manh làm bộ như không nghe thấy, xoay người đi về phía phòng tắm, không ngờ Chu Diễn Chiếu nghe nói thế liền bật dậy, anh ta không có quần áo ở phòng này, vì vậy bèn ngắt lời Tiểu Quang: “Cậu sang phòng tôi, mang bộ đồ ngủ qua đây.”
Chu Diễn Chiếu không bảo mang điện thoại qua, anh ta về phòng mình bắt máy, Chu Tiểu Manh thay đồ xong thì xuống lầu ăn sáng. Lúc đi qua hành lang, cô đưa mắt liếc phòng ngủ chính ở cuối hành lang, thấy cửa khép hờ, nhưng không nghe Chu Diễn Chiếu có động tĩnh gì.