Nhưng Linh không cười nổi trước cách giải thích vô lý này của anh. Cô chỉ lo lắng nhìn Minh giống như đang nhìn một sinh vật lạ chưa thấy bao giờ.
- Thế bác trai có ý kiến gì không?
- Bố giận anh. Nhưng bây giờ thì hết rồi. Mẹ thì khóc, nhưng anh nghĩ mẹ cũng hiểu. Mặc dù gia đình lúc này cần anh, nhưng đó không phải là tất cả, em hiểu không?
- Anh sẽ đi trong bao lâu?
- Mười tám tháng, theo luật. Sau đó anh có thể về đi làm, hoặc tiếp tục học lên chuyên nghiệp. Anh đi rồi sẽ rất ít khi được về thăm nhà, thỉnh thoảng em tới thăm gia đình anh nhé!
- Tới thăm anh thì sao?
- Anh không biết sẽ được điều đi đóng quân ở đâu? Nhưng chắc không ở Hà Nội đâu, vì thế không cần thăm anh. Mười tám tháng cũng ngắn thôi mà.
Linh trầm mặc không nói. Minh thấy cô im lặng thì lảng sang chuyện khác:
- Người không ổn duy nhất là anh Lâm. Anh thấy lo cho anh ấy.
- Sao vậy?
- Chắc bố anh cũng nói với em là anh ấy đang chờ đi học nghề, sau đó đi xuất khẩu lao động?
- Vâng.
- Nhưng đó chỉ là quyết định của bố anh. Anh thấy anh Lâm vẫn còn yêu nghề hát lắm. Anh ấy nói dối bố mẹ là đang đi làm phục vụ ở nhà hàng, nhưng thực ra là anh ấy đi hát ở mấy phòng trà nhỏ.
- Cứ lông bông mãi cũng đâu phải cách. Em thấy nghe lời bố anh cũng tốt. Nếu anh ấy không biết cố gắng thì cuộc sống sau này sẽ còn gian khổ hơn. Đi làm vài năm, quên hết chuyện cũ, sau đó quay lại hát cũng không ai cấm. Nghiệp diễn đâu phải là nghiệp vui… - Linh thở dài - Mặc dù còn giận anh ấy lắm, nhưng em sẽ nói chuyện với anh ấy nếu có cơ hội. Dù gì anh ấy vẫn là bố đẻ của Như Ý, nên sống thế nào cho con gái mình sau này phải tự hào mới được.
- Anh tin là anh ấy sẽ nghe em nói - Minh gật đầu rồi đứng dậy - Thôi, anh về đây, em nghỉ sớm đi nhé!
Minh xách túi đồ ra cửa. Cánh cửa khép lại sau lưng rồi anh mới dám quay lại. Thực ra, anh chưa bao giờ nói với cô gái này rằng, anh vẫn không thể quên được cô!
Chương 52: Thỏa thuận
- Cú phanh xe đẹp đó. Đàn bà khi ghen đôi khi cũng hay thật.
Phong dựa lưng vào ghế một cách thoải mái, ánh mắt không rời cô gái đang chậm rãi châm thuốc lá ở đối diện. Cô gái mặc váy đỏ sát nách, chân vắt lên chân, cánh tay thon thả và trắng trẻo, mười đầu ngón tay được sơn đỏ bắt mắt. Cô gái hít vào một hơi rồi chậm rãi nhả khói thuốc, có vẻ thờ ơ với chàng trai bảnh bao phía đối diện.
- Còn anh là thằng ngốc đã làm anh hùng cứu mỹ nhân đó sao? Tính tìm tôi bắt đền à? - Hằng kẹp điếu thuốc giữa hai ngón tay, bàn tay duỗi thẳng trên thành ghế êm ái, khẽ nhịp nhịp theo tiếng nhạc.
- Tôi không nhận mình là anh hùng - Phong lắc đầu cười - Tôi thấy hứng thú với cô.
- Còn tôi thì không có hứng thú với anh.
- Tôi biết, nhưng tôi nghĩ cô sẽ hứng thú với những gì tôi sắp nói.
- Tôi không biết anh, nên tôi không muốn mất thời gian với người xa lạ. Hằng túm lấy túi xách tay định đứng dậy vì cô cảm thấy người ngồi đối diện mình kia rất nguy hiểm, nhất là đôi mắt của anh ta.
- Cường là em trai tôi. Tôi muốn tác thành cho cô và nó. Tư cách và lý do đó của tôi đủ để hầu chuyện cô chưa?
Lời nói của Phong lập tức có tác dụng. Hằng vừa định bước đi đã sững ngay lại, quay đầu nhìn anh vẻ đầy nghi ngờ.
Phong cười một cách thỏa mãn khi thấy Hằng ngoan ngoãn ngồi lại ghế, thái độ kiêu căng cũng giảm đi thấy rõ. Hằng vẫn cố nói thêm một câu:
- Anh đừng tưởng tôi không biết quan hệ giữa anh và Cường, và đừng tưởng tôi sẽ ngây thơ tin vào lòng tốt của anh. Tôi muốn xem xem anh sẽ làm gì, nếu là gây bất lợi cho anh ấy thì tôi sẽ không tha thứ cho anh đâu.
- Xem ra tôi luôn là người mang tiếng xấu nhỉ? - Phong nhún vai đầy vẻ bất đắc dĩ - Cô không thấy là tôi đang cố gắng muốn giúp cô vào làm dâu nhà tôi sao?
- Đổi lại là gì?
- Thật thông minh. Tôi thích những cô gái thông minh như cô. Tiếc là cô không chọn tôi, nếu không chúng ta sẽ là một cặp đôi ăn ý đấy.
- Đừng nói lảm nhảm nữa, lật bài ngửa của anh đi. Anh cần gì ở tôi?
- Số cổ phần của ông già cô ở Hoàn Mỹ, được không?
- Chỉ có hai phần trăm, anh muốn dựa vào đó để chiếm lấy ghế Tổng sao? - Hằng không ngạc nhiên vì đã đoán trước được mục đích của Phong ngay sau khi anh ta xưng danh.
- Tôi chỉ muốn kiếm thêm chút tiền cho bản thân mà thôi - Phong tỏ ra buồn bực nói - Cô nghĩ với số tài sản ít ỏi này mà tôi có thể chiếm được ghế Tổng sao? Bà vợ của ông già tôi còn nắm hơn hai mươi phần trăm cổ phần, bà ấy giữ nó thì tôi làm sao dám mơ cao chứ? Tôi chỉ muốn lo liệu cho bản thân mình, phòng khi ông già tôi về vườn, mẹ con bà ấy sẽ tìm cách hất cẳng tôi ra khỏi Hoàn Mỹ.
- Vậy nếu tôi giúp anh thì chẳng phải sẽ phản lại ý muốn của anh Cường sao? Điều đó không hề có lợi cho tôi - Hằng nhếch môi cười.