Đêm hôm ấy, khi Kiên tới để trông cô thì bệnh viện báo là cô đã được đưa về nhà. Kiên ngẩn ra một hồi, sau đó nghĩ là gia đình nhà chủ kia đã đưa Linh về. Anh thở dài rồi quay về nhà. Sáng hôm sau, khi Đại đi làm cũng ghé qua thăm Linh, nhưng được thông báo là cô đã được người bà con đón về nhà chăm sóc rồi, khi nào khỏe sẽ về lại. Anh hơi lăn tăn trong lòng một chút, nhưng sau đó nghĩ cũng không còn cách nào khác nên lại tới nhà hàng làm việc như thường.
Khi Linh hé mắt tỉnh dậy thì trời đã sáng hẳn. Ánh nắng mùa đông hắt qua những khung cửa kính làm căn phòng sáng bừng lên. Cô kinh ngạc nhận ra mình đang ở trong một gian phòng lạ lẫm, trên một chiếc giường rộng sang trọng, chăn và gối đều có màu cà phê. Căn phòng có ba bức tường sơn màu xanh nhạt, bức tường thứ tư lại làm hoàn toàn bằng kính. Một chiếc rèm lớn che hết ba phần tư, chỉ để lộ ra một phần tư. Ánh mặt trời theo đó mà lọt được vào tận trong gian phòng, chiếu thẳng lên sàn.
Ở ngay cạnh bức tường bằng kính trong suốt là một chiếc bàn nhỏ hình tròn, bên trên có một bình hoa bằng vải nhỏ, nhìn vô cùng tinh tế. Bên cạnh giỏ hoa còn có một bình cá xinh xắn, bên trong có mấy con cá bé xíu đang tung tăng bơi lội. Cách đó không xa có một giá sách lớn, trên đó có rất nhiều sách.
Nhưng điều khiến Linh kinh ngạc nhất, kinh ngạc tới ngẩn cả người, chính là việc cô thấy trên tường ngay trước mắt mình có treo một bức ảnh lớn. Trong bức ảnh là một cô gái đang đứng cười, ánh mắt tập trung xuống chảo thức ăn bên dưới, có thể nhìn rõ cả hơi nóng bốc lên từ đó. Một tay cô cầm chiếc xẻng đang đảo rau và thịt trong chảo, một tay cầm một lọ gia vị rắc đều lên thức ăn. Điều đáng nhớ nhất của tấm ảnh chính là đôi mắt rạng rỡ và nụ cười của cô gái, dường như mọi vẻ đẹp của bức ảnh đều được đôi mắt và nụ cười ấy hút hết.
Cô gái trong ảnh chính là Linh.
Cô cứ ngây ngốc mà nhìn bức ảnh đó. Nhìn mình trong ảnh, cô thậm chí còn không đoán được thời gian khi tấm hình này được chụp.
Linh định xuống giường, nhưng sức lực của cô dường như đã bị cơn sốt kia hút đi cạn kiệt. Cả người cô uể oải, không còn một chút sinh khí nào cả. Linh nằm phịch xuống, cố đoán già đoán non xem trong lúc mình ngủ đã có chuyện gì xảy ra. Cuối cùng, như nghĩ ra được một người, cô thở dài. Giường ngủ màu cà phê, căn phòng có tường bằng kính, nhất là bức ảnh kia đã khiến cô nghĩ tới người đó. Vậy mà cô đã suýt nữa quên đi, chỉ có Cường mới sở hữu một căn phòng thế này.
Cô vừa nghĩ ra anh thì cửa bật mở, Cường bước vào, trên tay là một bát thủy tinh lớn đang bốc khói nghi ngút, mà vừa nhìn màu sắc Linh cũng biết đó là cháo bí ngô, món tủ của Cường.
Cường mặc một bộ đồ thể thao màu đen, trang phục yêu thích của anh trong mùa đông, anh vừa nhìn cô vừa cười:
- Ăn cháo thôi
- Sao em lại ở đây? - Linh hỏi, giọng điệu không chút vui vẻ.
- Tất nhiên là anh bắt cóc em về đây rồi - Cường trả lời không giấu giếm.
- Cho em về lại đó đi - Cô nhíu mày.
- Không được. Chừng nào em chưa khỏe hẳn thì đừng nghĩ tới việc rời khỏi đây. Mà kể cả có khỏe thì chưa chắc anh đã cho em đi.
- Em phải về. Em muốn về - Linh lạnh lùng nhắc lại.
Cường đặt bát cháo xuống bàn cạnh giường, nghiêm giọng nói:
- Em cứ rời khỏi căn phòng này một bước thử xem, anh sẽ cho Đại biết mọi bí mật của em.
- Anh... - Linh trợn mắt - Anh không có quyền.
- Anh có quyền. Anh là người yêu của em.
- Ai là người yêu của anh chứ? Chuyện của chúng ta đã kết thúc từ một năm trước rồi - Linh cãi lại.
- Đó là em đơn phương quyết định kết thúc, anh chưa hề nói sẽ kết thúc với em.
- Nhưng còn Như Ý.
- Như Ý... Như Ý... Lúc nào em cũng lấy con bé đó ra làm lá chắn cho mình. Em có thật sự muốn quay về đó vì nó không, hay còn vì một ai khác? - Cường quát lên.
- Em... Anh nói gì vậy? Em đã vì con bé mà làm ra mọi việc như thế này, em không vì nó thì còn vì ai chứ? - Linh hơi bất ngờ trước câu hỏi của Cường, nhưng sau đó vẫn bướng bỉnh cãi lại.
- Em lúc nào cũng tự ý làm mọi việc. Em lo cho nó như thế, sao ngay từ đầu không giữ con bé lại mà nuôi, sao còn mang trả nó cho bố nó làm gì? Anh không thể làm cha nó được sao?
- Anh chẳng hiểu gì hết - Linh thở dài.
- Được rồi, cứ cho là anh chẳng hiểu cái gì đi. Còn bây giờ, anh đã mất cả buổi sáng để nấu cho em bát cháo này, nếu em không ăn hết thì đừng trách anh. Em tự quyết định đi.
- Được, em sẽ ăn - Linh đáp - Nhưng ăn xong rồi anh phải để em về lại đó. Em biến mất như thế, họ sẽ nghi ngờ em.
- Không phải lo chuyện đó. Bây giờ tất cả bọn họ đều cho rằng em đang ở nhà người bà con xa rồi.
- Lần sau anh đừng tự quyết định chuyện của em như thế này nữa.
- Được rồi - Cường dịu giọng. Linh tự xúc cháo ăn còn Cường thì ngồi nhìn cô. Một lúc sau, anh thở dài: