- Không ngờ người yêu anh cũng có nhiều vệ tinh theo đuổi quá nhi.
Câu nói đùa buông ra từ một cái miệng với nụ cười vô cùng quyến rũ, nhưng khi nhìn anh, cô nhận thấy màu nâu trong đôi mắt không cười của anh dường như sẫm lại. Thái độ chẳng ra đồng tình cũng không ra phàn đối của anh khiến cho cô cảm thấy bối rối. Giữa lúc còn đang phân vân không biết nên làm thế nào thì một dịp tình cờ đã giúp cô giải quyết điều đó.
Buổi chiều thứ bảy ờ Eaton Center đông nghịt người. Nguyên dắt tay Vi rào bước qua các cửa hiệu ngồn ngộn hàng hoá. Có một người quen của bố Vi sang đây công tác, nên cô muốn mua chút quà gửi về cho bố và em trai. Cô nhờ anh đi cùng đề giúp cô chọn đồ. Giữa lúc họ đang ngắm nghía mấy chiếc áo len trong cửa hàng Banana Republic thi Vi bỗng phát hiện thấy Quân cũng đang lủi húi ờ giá quần áo ngay bên cạnh.
- Anh Quân - Vi buột miệng gọi to.
Quân quay lại, thoáng ngạc nhiên khi thấy Vi đi cùng một người đàn ông, nhưng ngay lặp tức nụ cười vui vẻ xuất hiện trên môi anh:
- Ồ, bữa nay ra đường chắc anh bước chân phải hay sao mà lại may mắn gặp em ờ đây thế này.
Vi cười ngượng nghịu quay sang giới thiệu với Nguyên:
- Đây là anh Quân mà em hay kể với anh đó.
Rồi quay sang Quân, cô nói:
- Còn đây là anh Nguyên, bạn em.
Hai người đàn ông lịch sự bắt tay nhau và bặt ra câu chào cùng một lúc:
- Chào anh!
Cả ba cùng cười vì sự trùng họp đó. Nguyên nói một cách xã giao:
- Vi rất hay nhắc đến anh đấy. Cô ấy rất ngưỡng mộ một người giỏi giang và giàu nghị lực như anh.
- Vậy sao, cô ấy cứ thích cho người ta đi tàu bay giấy như thế đó - Quân đáp lời. rồi quay sang Vi, anh nói với vè trách móc một cách thân tình:
- Em tệ à nha, có bạn đẹp trai như vậy mà giấu hoài, không bao giờ kể cho anh hết á.
Nhận thấy một thoáng sa sầm trên gương mặt Nguyên, Vi vội cười xòa rồi chuyển ngay sang đề tài khác:
- Sao hôm nay anh lại rành rỗi đi shopping thế này? Anh đã ăn gì chưa? Hay tiện đây đi ăn chung với bọn em cho vui, cũng đã gần bảy giờ rồi. Em đang đói quá đây.
Vừa nói, Vi vừa đưa tay sang nắm lấy tay Nguyên và nhìn anh ra ý dò hỏi.
- Anh đi luôn với bọn tôi cho vui, chả mấy khi có dịp gặp gỡ thế này - Nguyên đờ lời.
- Ờ, hôm nay tôi cũng rành rồi. Không phiền hai người chứ? - Quân nhận lời không chút khách sáo, đúng theo phong cách miền Nam.
Lằn này họ chọn một quán ăn Việt Nam ở phố Tàu. Có lẻ một phần nhờ cách nói chuyện có duyên cùa Quân, một phần nhờ tính hài hước và tài ngoại giao của Nguyên nên bừa ăn diễn ra trong bầu không khí thoải mái và cởi mở. Vi cũng hoàn thành xuất sắc vai trò của một thính giả nhiệt tình. Cô thấy nhẹ nhõm cả người khi thực hiện xong nhiệm vụ tế nhị này mà không làm cho Quân bị tồn thương hay Nguyên cảm thấy ngại ngùng. Bữa ăn kết thúc bằng màn trao đồi số điện thoại “để thinh thoảng rủ nhau đi uống bia” của hai người đàn ông. Họ chia tay nhau ờ bến tàu điện ngầm. Vi và Nguyên bắt chuyến tàu đi về hướng North, còn Quân đợi chuyến tàu đi về hướng South. Cho đến khi Nguyên nắm tay cô bước vào toa và con tàu bắt đầu chuyển bánh, cô vẫn còn nhìn thấy Quân đứng vẫy theo ở sân ga qua lớp cửa kính dày.
Chương 12: Họa vô đơn chí
Những ngày đông lạnh giá đã sắp trôi qua. Tuyết bắt đầu tan ơ3 khắp mọi nơi. Trên tất cà các đường phố đều lép nhép một thứ tuyết nhão màu cháo lòng lẫn với rác bẩn và nước đọng khiến cho Vi liên tường đến những con đường quê lầy lội bùn ờ Việt Nam trong mùa mưa gió. Phải sống ở Toronto những ngày như thế này Vi mới biết rằng thực sự có một thứ gọi là “tuyết bùn lầy” như trong một bài hát mà cô ưa thích: “Dù có gió, có gió lạnh đầy, có tuyết bìm lầy, có lá vàng gầy. Dù sao, dù sao đi nữa tôi vẫn yêu em...”.
Có lẽ trong cuộc đời mình chưa bao giờ Vi cảm thấy sợ mùa xuân như lúc này. Không phải vì cô nuối tiếc những kỳ niệm mùa đông đẹp đẽ, không phải vì cô sợ tuyết tan lúc giao mùa, cũng chẳng phải cô lo lắng cho một học kỳ mới ngập đầu với bài vở, mà chỉ đơn giản vì sau mùa xuân ngắn ngủi sẽ là một mùa hè không mong đợi. Nguyên tốt nghiệp vào tháng sáu này và sẽ trở về Việt Nam. Cô sẽ phải xa anh ít nhất là trong hai năm tới. Cô cứ khắc khoải đếm từng ngày một. Mỗi ngày trôi qua là một ngày cô thầm nuối tiếc thời gian ít ỏi còn lại được ở bên anh. Cô không thể tường tượng nồi nếu không có anh cô sẽ sống như thế nào. Đôi lúc cô thấy mình cũng thật là kỳ lạ. Trước đây, khi anh chưa xen vào cuộc đời cô, cuộc sống của cô lúc nào cũng nhuộm một màu hồng hy vọng. Những điều tốt đẹp và mới mè luồn chờ đợi cô ờ phía trước. Tương lai đối với cô đầy ắp những điều thú vị. Cô tận hưởng cuộc sống bằng sự bận rộn với những dự định và ước mơ. Cô mơ đến ngày được mặc áo choàng đen. Đầu đội mũ cử nhân lên nhận bằng trong lễ tốt nghiệp. Cô mơ đến ngày bố và em trai ra đón cô ở sân bay khi cô về nước. Cô mơ đến ngày thay bố cô tiếp quân công ty của gia đình. Cô cũng có tham vọng một ngày nào đó sẽ đem những sản phầm tơ tằm truyền thống mà gia đình cô đang sản xuất vươn tới những thị trường nước ngoài đầy tiềm năng, biến nó thành một thương hiệu nồi tiếng không chỉ trong nước... Chẳng có gì là không thể khi người ta hai mươi, với một trái tim đầy nhiệt huyết và một cái đầu đầy những khát vọng lớn lao. Vậy mà giờ đây khi nghĩ đến chuyện phải xa anh, cô có cảm giác hụt hẫng như mình sắp mất đi một phần không thể thiếu trong cuộc đời. Chưa bao giờ cô lại ý thức được tầm quan trọng của anh đối với cô như chính lúc này đây. Cô ngạc nhiên nhận ra một sự thật là cô yêu anh biết chừng nào. Có lè đây cũng là lần đầu tiên cô sẽ phải nếm trải cám giác chia ly trong tình yêu.