Thời gian tiếp xúc càng nhiều tôi càng bị cuốn hút trước Diệp Chính Thần. Anh là một chàng công tử ai cũng biết, nên tôi không ôm bất cứ hy vọng nào về một cuộc sống riêng tư với anh, cũng chuẩn bị sẵn tâm lý để nghe kể về cuộc sống trăng hoa của anh. Nhưng sống cách vách với Diệp Chính Thần hơn một tháng mà tôi chưa bao giờ nghe thấy tiếng động khác thường hay tiếng nói của bất cứ cô gái nào bên đó. Ban ngày, Diệp Chính Thần đến phòng thí nghiệm, buổi tối thì giam mình trong phòng đọc tài liệu, cuộc sống còn đơn điệu hơn cả nhà tu hành.
Hơn nữa, tôi không biết vì sao Diệp Chính Thần lại đối xử tốt với tôi như vậy. Ví dụ, tôi buột miệng nói chưa ăn kem Häagen-Dazs bao giờ, ngày hôm sau anh lập tức mua về cho tôi mười mấy hộp, đủ các mùi vị. Tôi đọc tài liệu, thấy chỗ nào không hiểu đều hỏi Diệp Chính Thần, thế là anh lại kiên nhẫn giải thích cho tôi từng câu, từng từ, khiến tôi vô cùng cảm động. Nhưng ánh mắt của anh nhìn tôi không có gì đặc biệt, thỉnh thoảng khẽ vỗ vào đầu tôi hoặc vuốt tóc tôi như một người anh trai, không có bất cứ hành động nào vượt quá giới hạn.
Tôi ngắm mình trong gương, không lẽ khuôn mặt tôi bình thường đến nỗi không hề khơi dậy trong anh tình cảm gì khác? Thế thì vì sao anh lại tốt với tôi như vậy?
Tôi nằm trên giường, trăn trở mãi mà không sao tìm ra lời giải đáp. Tôi ngồi bật dậy, bước ra hành lang đón những cơn gió lạnh để đầu óc tỉnh táo hơn. Không ngờ Diệp Chính Thần cũng đang đứng ngoài ban công, ngây người nhìn những khóm hoa anh đào. Anh nhìn xa xăm, lông mày nhíu lại, ánh mắt sâu thẳm và u uất đầy quyến rũ. Tôi như bị hút vào đôi mắt đó, đầu óc quay cuồng, chẳng còn biết gì đến những cảnh đẹp xung quanh, trong mắt chỉ còn lại hình ảnh của Diệp Chính Thần.
Thấy tôi bước ra ban công, Diệp Chính Thần cười, nụ cười ấy giống như tuyết tan thành dòng nước trong vắt, chảy vào trái tim tôi: “Muộn thế rồi mà vẫn chưa ngủ à?”
Tôi gãi đầu, đáp: “Ngày mai phó giáo sư sẽ thảo luận với em về kế hoạch nghiên cứu, em vừa chuẩn bị xong. Thế còn anh? Vẫn đọc tài liệu à?”
Diệp Chính Thần đưa tay bóp trán thật mạnh, đáp: “Ừ.” Hiếm có cơ hội cùng với Diệp Chính Thần đứng nói chuyện trong đêm như thế này, nếu không nói chút chuyện riêng tư, e sẽ có lỗi với bản thân. Nghĩ vậy, tôi lên tiếng: “Sư huynh, liệu em có thể hỏi anh một câu được không?”
“Được.”
“Sao em chưa bao giờ thấy bạn gái của anh đến đây?” Diệp Chính Thần hơi ngây người rồi lập tức nhếch môi, trong bóng đêm, nụ cười của anh đầy mê hoặc: “Sao bỗng dưng lại hỏi như vậy, liệu có phải muốn làm bạn gái của anh không?”
“Ồ...” Tôi đỏ bừng mặt. “Sư huynh, người ta hỏi anh nghiêm chỉnh, sao anh lại lôi người ta ra mà đùa như vậy?!”
“Anh chưa có bạn gái.” Anh nháy mắt với tôi. “Ngốc ạ, kiểu đàn ông như anh không thể có bạn gái được...”
Nói cũng đúng, những công tử kiểu này đã quen chơi bời kiểu tình một đêm, ngay đến tên tuổi của đối phương cũng không cần biết thì càng không có chuyện chịu trách nhiệm. Tôi rất muốn hỏi, thế còn tôi? Anh đối xử với tôi tốt như vậy, chắc không có ý định chơi bời trong một đêm đấy chứ?
Dường như Diệp Chính Thần đã nhận ra vẻ lo lắng của tôi, tỏ vẻ rất chân thành: “Cô bé, em là một cô gái tốt. Anh chỉ coi em như em gái, không hề có ý gì khác... Em một mình ở nước ngoài, không người thân thích, chúng ta là hàng xóm, chăm sóc em là điều anh nên làm.”
Tôi thở dài, rồi đập đập vào ngực, cảm thấy mừng như vừa thoát khỏi miệng sói, nhưng lại có cảm giác trống trải. Tôi cố gắng không để ý đến nỗi trống trải ấy, cười rất rạng rỡ: “Sư huynh, sư huynh đã không chê, nếu có việc gì cần đến tiểu muội, sư huynh cứ nói, tiểu muội nhất định sẽ cố gắng hết sức mình.”
“Thế thì được, anh có một đôi tất vẫn chưa giặt.” “Ôi...”
Đêm khuya, Diệp Chính Thần mặc bộ đồ ngủ ngồi trong phòng nhấm nháp cốc trà, còn tôi thì cúi đầu giặt tất cho anh một cách rất cẩn thận.
Nhìn đôi tất màu trắng đung đưa ngoài ban công, sạch như vừa mới mua, tôi chợt mỉm cười mà không hiểu vì sao.
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, tôi định trở về phòng thì Diệp Chính Thần đã lên tiếng: “Cô bé, anh đói rồi, nấu cho anh một bát mỳ.”
“Vâng!”
Đúng là mấy từ “cố gắng hết sức mình” không thể nói ra một cách tùy tiện.
Lúc bận rộn với công việc, thời gian thường trôi qua rất nhanh, loáng một cái đã mấy tháng qua đi. Giữa một chàng trai độc thân vốn nổi tiếng ăn chơi và một cô gái hình thức ở mức trung bình, cùng học ngành y ở một nơi xa Tổ quốc, cùng ở dưới một tòa nhà đã hình thành một tình bạn.