“Cảm ơn!”
Tôi không nói gì, cúi người một cách lịch sự rồi lùi ra.
Một lần nữa tôi lại tự nhủ: sẽ qua thôi, nhất định sẽ qua thôi.
Tôi tin là chia tay thì vẫn có thể trở thành bạn của nhau, nếu như trái tim không bị giằng xé, nếu như không nhìn thấy tình cảm ẩn giấu trong đôi mắt của đối phương, không cảm thấy đối phương có những điều khó nói qua những lời đối thoại...
Vì thế, tôi và Diệp Chính Thần không thể trở thành bạn của nhau. Tránh gặp là biện pháp tốt nhất.
Những ngày sau đó chúng tôi rất ít khi gặp nhau, lúc đầu thì dăm ba ngày gặp một lần, sau đó thì một tháng may ra gặp một lần, rồi có khi cả tháng không nhìn thấy nhau lần. Tôi tưởng những ngày không có anh sẽ rất dài, nhưng thực tế... cuộc sống vẫn trôi qua như vậy, chỉ có điều con đường trở về nhà xa hơn, mệt mỏi hơn.
Học kỳ mới bắt đầu, nhiều người rời đi và có nhiều người mới đến thay vào đó. Trên tầng của Diệp Chính Thần có thêm một cô gái trẻ, cô gái ấy có khuôn mặt thon nhỏ, các nét nhỏ nhắn, thanh tú, khi nói cô ấy thường mỉm cười và khiến cho người khác cảm thấy rất dễ chịu.
Lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau là vào lúc nửa đêm, khi ấy tôi vừa mới từ cửa hàng tiện lợi trở về, tới cửa thang máy thì gặp cô ấy đang ôm chiếc máy tính bảng. Cô ấy mặc chiếc quần bò bó sát và một chiếc áo phông màu trắng, mái tóc đen được túm lại gọn gàng, cô ấy mỉm cười nhìn tôi rồi nói: “Hello!”
Nghe cô ấy nói bằng tiếng Anh, tôi cũng hỏi lại bằng tiếng Anh: “Bạn là người Trung Quốc à?”
Cô ấy gật đầu: “Chào bạn, tôi là Bạch Lăng Lăng, vừa tới hôm qua.”
“Tôi là Bạc Băng, ở phòng 322, còn bạn?” Tôi hỏi bằng tiếng Trung Quốc.
“Phòng 421.” Tầng trên của Diệp Chính Thần? Tự nhiên tôi thấy lo lắng cho cô gái này, rất muốn nhắc cô ấy rằng cần phải cẩn thận với gã háo sắc ở tầng dưới, nhưng để tránh xảy ra hiểu lầm, tôi không nói nữa.
Lăng Lăng cũng là tiến sĩ của khoa Kỹ thuật, đến Nhật Bản chưa lâu, kỳ nghỉ này mới xin tới khu ký túc dành cho lưu học sinh của trường Đại học Osaka. Qua nói chuyện tôi được biết, mạng internet trong phòng cô ấy không sử dụng được, hằng ngày cô ấy phải lên mạng ở phòng tự học đến đêm khuya, thế là tôi bèn nói cho cô ấy biết số tài khoản và mật mã của Diệp Chính Thần, vì dù sao đó cũng là tài nguyên của Nhật Bản, chẳng cần gì phải tiết kiệm cho họ.
Tính cách của Bạch Lăng Lăng và tôi khá hợp nhau, chỉ một thời gian ngắn chúng tôi đã rất thân thiết. Bạch Lăng Lăng là một cô gái rất đặc biệt, có lúc rất thông minh, nhưng có lúc lại rất hồ đồ, bình thường thì rất hay cười, nhưng cũng có lúc thì lại đứng ngây ra ở ban công lúc đêm khuya.
Một ngày mưa nọ, đúng vào ngày nghỉ, tôi rủ Lăng Lăng lên núi ngắm hoa anh đào. Trong làn mưa bụi, những cành hoa anh đào bay bay, không còn thấy đâu màu lá đỏ bạt ngàn của mùa thu năm ngoái.
Lăng Lăng nhìn về phía xa xa, một giọt nước mắt lăn dài trên gò má trắng mịn màng. Tôi đứng ngây người, cảm giác như nhìn thấy chính mình năm ngoái, nhìn thấy Diệp Chính Thần cầm tay tôi chạy qua chiếc cầu Togetsu và rừng tre đen...
“Cậu đang nghĩ gì vậy?” Tôi hỏi.
Lăng Lăng hoảng hốt nhìn về phía xa: “Tớ nhớ tới một người, không biết bây giờ anh ấy có ổn không.”
Tôi vừa thất tình, vì thế tôi rất quen với vẻ bất lực nhưng không hối hận trong ánh mắt của Lăng Lăng. Tôi tin, người đàn ông ấy nhất định đã làm cho cô ấy rất đau lòng, nhưng cô ấy vẫn không oán hận và hối hận.
Tôi ngửa đầu nhìn trời, rồi hít một hơi thật sâu, nói một câu không biết là với chính mình hay với Bạch Lăng Lăng: “Không sao đâu, rồi sẽ qua thôi.”
Lăng Lăng mỉm cười, lau khô nước mắt. Tôi nắm bàn tay cô ấy, bước nhanh về phía cuối cây cầu: “Đi nào, tớ sẽ đưa cậu đi xem bài thơ mà thủ tướng nước ta viết, rất đẹp.”
Trên tấm bia đá là những hàng chữ được khắc một cách bay bướm:
Chân lý muôn vẻ của cuộc đời,
Càng theo đuổi càng thấy xa vời,
Tia sáng nhỏ nơi xa xôi ấy,
Đủ cảm nhận mọi thứ tuyệt vời ...
“Cậu đang nghĩ gì thế?” Lăng Lăng hỏi.
“Nghĩ tới một người, không biết bây giờ anh ấy có ổn không.” Tôi ngồi xuống chiếc ghế đối diện với tấm bia đá, than thở: “Chà, thực sự là rất muốn biết anh ấy đang sống như thế nào, nhưng đáng tiếc là đã cách quá xa.”
“Xa bao nhiêu? Cách Thái Bình Dương hay là cách biển Nhật Bản?”
“Cách một bức tường...”
Lăng Lăng chớp mắt, vẻ không hiểu.
“Đi thôi, để tớ đưa cậu đi ăn món lẩu băng chuyền, tớ chiêu đãi.”
Trong quán lẩu băng chuyền, bất kể là món cá nào, hễ lướt qua tôi là tôi không bỏ sót, ăn một cách ngon lành, loáng một cái chồng đĩa trước mặt đã cao như trái núi nhỏ, thế mà tôi vẫn tiếp tục ăn. Nếu không phải là Lăng Lăng kéo tôi thì có lẽ tôi sẽ phải nôn suốt đêm trong nhà vệ sinh và bị đau dạ dày ba ngày liền.