Nhìn đôi mắt cúi xuống của Diệp Chính Thần, nụ cười dịu dàng phảng phất trên môi anh, cảm nhận lực ấn rất vừa phải từ bàn tay anh xuống mỗi chỗ đau mỏi, có thể nói đó là niềm vui sướng của cuộc đời...
Bàn tay nóng rực đã chuyển từ ấn bóp sang vuốt ve, dòng nước ấm xâm lấn dần lý trí của tôi.
“Này!” Tôi cử động chân, đá cho Diệp Chính Thần một cái. “Chăm chú một chút. Đừng có nhân cơ hội lấn tới đấy.”
Hừ, cứ tưởng rằng tôi chưa học mát xa bao giờ ấy, cứ tưởng tôi không biết mát xa và vuốt ve khác nhau như thế nào không bằng!
Diệp Chính Thần lắc đầu chịu thua, bắt đầu ấn các huyệt, ngón tay cái vừa ấn xuống thì một cảm giác đau từ huyệt ở bàn chân lan tới tận trung khu thần kinh.
“Á!” Tôi không kìm được kêu lên.
Diệp Chính Thần nhìn tôi bằng ánh mắt xót thương, khẽ thở dài, rồi lấy khăn mặt nhúng nước nóng đắp lên chân tôi, tiếp tục ấn lên chân tôi qua tấm khăn.
“Cô bé...” Diệp Chính Thần khẽ gọi, giọng nói hơi khàn. “Em hãy thôi việc ở chỗ làm thêm đi, cường độ làm việc như vậy về lâu dài sẽ dẫn tới bệnh về xương khớp đấy.”
“Thôi làm thì em sống bằng gì, lấy tiền đâu để nộp học phí?”
“Anh sẽ trả giúp tiền học phí kỳ sau cho em, đừng làm nữa.”
Tôi đặt tay lên mép bồn tắm, đỡ cằm bên phải, ném một cái nguýt điệu đà về phía Diệp Chính Thần: “Xin lỗi, tiểu nữ chỉ mãi nghệ, không mãi thân.”
Diệp Chính Thần ngước lên, cười với tôi vẻ chế nhạo: “Với một chút “kỹ thuật” ấy mà còn nghĩ ra được là mãi nghệ sao?”
Tôi tức đến muốn hộc máu. Diệp Chính Thần nhìn ngực tôi, nói vẻ rất hào hứng: “May mà em có được những điều kiện bẩm sinh rất tốt...”
“Anh?!” Tôi tức giận, té nước về phía Diệp Chính Thần khiến áo anh bị ướt hết, cơ bắp đều lộ ra dưới lớp vải mỏng màu xám.
“Sao thế? Không phục à?” Diệp Chính Thần cười, nắm tay tôi, kéo tôi ra khỏi bồn tắm rồi để tôi ngồi lên đùi anh, hai tay ôm chặt eo tôi. Tôi hoàn toàn có thể cảm nhận thấy hơi nóng từ cơ thể của Diệp Chính Thần qua áo sơ mi bị ướt.
“Bóp vai cho em đi, vai em đau lắm.”
Diệp Chính Thần lại thở dài, kiên nhẫn bóp vai cho tôi.
Một lát sau, anh lại thuyết phục tôi: “Cô bé, ngoan nào, đừng làm nữa nhé! Anh không muốn đến khi em già, anh lại phải ngày ngày đẩy xe lăn đưa em đi ngắm mặt trời lặn đâu...”
“Ai cần anh đẩy...” Tôi bỗng nhận ra ý tứ sâu xa trong câu nói của Diệp Chính Thần.
“Anh nói gì cơ?” Tôi quay người lại, túm lấy vạt áo anh.
“Anh nói lại lần nữa xem nào.”
“Đến khi chúng ta già, anh không muốn ngày nào cũng phải đẩy em trên chiếc xe lăn... Anh muốn em có thể khoác tay anh, cùng anh đi du ngoạn khắp thế giới...”
Có đúng thế không? Liệu có ngày ấy không?
Chúng tôi cùng nhìn vào khuôn mặt đầy những nếp nhăn của nhau, xoa lên mái tóc bạc phơ của nhau, nắm chặt bàn tay nhau, trên hai bàn tay là hai chiếc đồng hồ đôi, một đen, một trắng, chúng cũng đã trở thành đồ cổ như chúng tôi.
Tôi chưa bao giờ xúc động đến rơi lệ như vậy. Nếu có ngày ấy, tôi bằng lòng đánh đổi tất cả.
“Thật thế không?” Tôi hỏi Diệp Chính Thần. “Những điều anh nói có thật không?”
“Thật...” Diệp Chính Thần nói. “Hãy đồng ý với anh, hãy ở lại bên anh... ba năm nữa, nhất định anh sẽ cưới em.”
Trong hương thơm thoang thoảng của cây cỏ, trong làn hơi nước mờ ảo, tôi đã hôn Diệp Chính Thần bằng tất cả tình yêu. Chiếc lầu trên không của tôi mỗi ngày được xây cao hơn, biết rõ khi nó đổ, tôi sẽ rất khó mà thoát khỏi, nhưng tôi vẫn bất chấp, tự dối mình và dối người, đắm chìm trong giấc mộng đẹp mà Diệp Chính Thần đã xây cho tôi.
Chương 9:
Kể từ khi tới Nhật, tôi rất ít khi thấy Giáo sư Fujii, ông rất bận, ngoài tham dự hội thảo, chạy kinh phí, thời gian còn lại hầu như ông đều dành cho phòng thí nghiệm, không có thời gian hướng dẫn học viên. Vì thế, khi nhận được tin ông gọi tôi tới phòng làm việc, tôi rất ngạc nhiên.
Suy nghĩ một hồi, tôi thấy đây là một cơ hội hiếm có để tôi có thể trình bày với ông hiểu kết quả nghiên cứu của mình. Tôi cầm tài liệu nghiên cứu trong thời gian gần đây, gõ cửa phòng ông, rồi bắt đầu bằng câu: “Xin lỗi vì em đã làm phiền thầy.”
“Vào đi.” Giáo sư Fujii ngồi trước bàn tiếp khách, bộ com lê màu đen càng khiến ông thêm gầy guộc. Ông ngẩng đầu khỏi đống tài liệu chất cao như núi, nhìn tôi bằng đôi mắt màu nâu thẫm qua cặp kính gọng đen. Khuôn mặt của giáo sư đầy nếp nhăn, mái tóc bạc phơ, nhìn vẻ ngoài ai cũng nghĩ ông bảy mươi chín tuổi chứ không phải mới năm mươi chín.