“Tế bào ung thư?” Diệp Chính Thần ngồi xuống giường, đọc kỹ, mười phút, một tiếng, rồi hai tiếng trôi qua, càng đọc, Diệp Chính Thần càng chăm chú.
“Sư huynh, anh đã hiểu chưa? Nếu chưa hiểu thì nói ra đi, em sẽ không cười anh đâu, việc gì mà phải chau mày như thế.” Diệp Chính Thần như không quan tâm đến sự hiện diện của tôi, cầm bút, vừa đọc vừa khoanh vào tài liệu.
Không còn việc gì làm, tôi thấy vô vị nên mở máy lướt web. Đọc đến mục nói về chuyện diễn viên đang nổi Lý Phi Phi dùng cơm với một giảng viên đại học, tôi thấy rất tò mò, kích vào đó thì thấy dáng người nhìn nghiêng của người đàn ông đang ngồi đối diện Lý Phi Phi, nhưng không hề có động tác thân mật nào.
Chà, anh ta đẹp trai quá, lại phong độ nữa, từ tư thế ngồi cho đến động tác uống nước...
Những phóng viên này chắc hẳn là mắt có vấn đề rồi, vừa nhìn cũng thấy người ấy không phải là giảng viên đại học, vì các giảng viên đại học của trường tôi không có phong thái ấy.
Đây rõ ràng là công tử nhà giàu.
Tôi đang ngắm nhìn không chớp mắt người đàn ông đẹp trai ấy thì Diệp Chính Thần kéo tôi đứng dậy một cách không khách sáo: “Lui ra để anh dùng máy tính.”
Tôi nhìn màn hình vẻ tiếc rẻ rồi đứng dậy, định chờ Diệp Chính Thần đọc tài liệu xong thì sẽ tiếp tục ngắm anh chàng đẹp trai, ai ngờ, Diệp Chính Thần đã ngồi hết buổi tối.
Tôi không hiểu mấy trang giấy ấy có gì mà thu hút Diệp Chính Thần đến nỗi anh tìm tòi, tra cứu đến quên ăn, quên ngủ. Ngày hôm sau, khi tỉnh dậy, tôi vẫn thấy anh ngồi viết gì đó trước màn hình, vẻ mặt mệt mỏi. Bát mỳ tôi nấu anh đã ăn hết, vẫn để nguyên chiếc bát trống bên cạnh. Tôi cảm thấy xót thương nên ôm anh từ phía sau, khẽ nói: “Đừng xem nữa, nghỉ một chút đi.”
“Chờ chút.”
Một lát sau, Diệp Chính Thần đánh nốt hàng chữ tiếng Trung cuối cùng, kích chuột lưu lại rồi quay lại ôm tôi, để tôi ngồi lên đùi, chỉ vào hàng chữ trước mắt nói: “Đây là những tài liệu chi tiết về tế bào mà anh đã tổng kết lại cho em, em hãy nuôi thử theo các bước trên đó, nếu không có gì sự cố bất thường thì chắc chắn sẽ thành công.”
Tôi định bày tỏ sự ngưỡng mộ của mình bằng một tràng những lời nói thì Diệp Chính Thần nhìn đồng hồ rồi bình thản nói: “Mười bốn tiếng. Chà, em lại nợ anh mười bốn tiết học rồi...”
Đầu tôi như nổ tung, cộng thêm mười bốn tiết này, tôi đã nợ Diệp Chính Thần đúng hai mươi lần.
Rõ ràng là ngày nào tôi cũng cố gắng, trên tường đã viết đầy chữ “Chính”, mà sao tôi vẫn chưa trả hết nợ nhỉ?
Tôi cười rất tươi: “Sư huynh, anh biết nhiều quá, em rất khâm phục anh! Em...”
Diệp Chính Thần cười lạnh lùng: “Không có tác dụng đâu, em nợ anh thì phải trả đủ, không được thiếu một lần.”
Cứ như vậy, có lẽ đến kiếp sau tôi vẫn chưa trả hết nợ.
Sau khi thôi việc ở cửa hàng tiện lợi, tôi không gặp lại Dụ Nhân nữa. Thỉnh thoảng tôi gọi điện hỏi thăm tình hình của cô ấy, giọng cô ấy có vẻ rất vui, nói chuyện với tôi hồi lâu mới gác máy. Nhưng không hiểu sao, chưa bao giờ cô ấy chủ động gọi điện cho tôi. Tôi tưởng rằng mình sẽ không gặp lại cô ấy nữa, không ngờ, tôi bất ngờ nhìn thấy cô ấy vào buổi tối một tháng sau đó.
Hôm ấy, Diệp Chính Thần vừa đi báo cáo học thuật ở Kobe trở về, không đi đâu cả, ở nhà chờ tôi về ăn tối, tôi đạp xe như bay trên đường. Đi qua một ngã tư, đúng lúc đèn chuyển tín hiệu từ xanh sang đỏ, tôi nhẩm tính thời gian để tăng tốc vượt qua.
Không ngờ, tôi đi đến giữa đường thì đèn tín hiệu đã chuyển từ màu đỏ sang màu xanh, một chiếc xe màu trắng đỗ ở ngã tư có lẽ đã không nhìn thấy tôi, đột nhiên lao tới.
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, tôi chưa kịp phản ứng gì thì chiếc xe đã đâm vào phía sau chiếc xe đạp của tôi. Mặc dù lực không lớn, nhưng tôi và cả chiếc xe đạp đều văng ra cách đó hai mét.
Sau một giây quay cuồng, tôi lờ mờ nhìn thấy bóng người mảnh dẻ từ trong xe lao ra, chạy nhanh về phía tôi.
“Bạc Băng? Cô tỉnh lại đi...” Cô gái xinh đẹp ra sức lay người tôi rồi cúi xuống nghe nhịp tim của tôi, ấn vào nhân trung.
Cảm giác đau khiến tôi tỉnh táo hơn. Tôi chớp mắt, ngạc nhiên khi nhận ra người ngồi trước mặt là Dụ Nhân. Dụ Nhân thấy tôi đã tỉnh lại, vội gọi xe cấp cứu.
“Tôi không sao.” Tôi gượng ngồi dậy, lắc đầu, thấy đầu óc tỉnh táo, người không chỗ nào bị đau, chắc không có vấn đề gì lớn. Chỉ có điều đầu gối va vào bậc thềm dành cho người đi bộ bị trầy da, dính đầy đất cát. “Không cần gọi xe cứu thương đâu, một chút vết thương này tôi tự xử lý được mà.”
“Không được, tôi phải đưa cô tới bệnh viện kiểm tra.” Tôi nhìn vẻ mặt lo lắng của Dụ Nhân, bỗng thấy rất áy náy, vì người vi phạm luật giao thông là tôi. “Không cần thật mà, tôi học y, một chút vết thương này có đáng gì.” Nhưng tôi nói như thế nào thì Dụ Nhân vẫn kiên quyết bảo tôi chờ xe cứu thương tới, đưa tôi vào bệnh viện kiểm tra.