“Giáo sư cho gọi em có việc ạ?” Tôi cung kính chào, mặc dù tiếng Nhật giao tiếp của tôi không có vấn đề gì, nhưng tôi vẫn lựa chọn nói bằng tiếng Anh - sở trường của mình.
“Ngồi đi.” Ông cũng nói với tôi bằng tiếng Anh.
Phòng làm việc của Giáo sư Fujii rất bừa bộn, đâu đâu cũng thấy tài liệu, một hồi lâu sau tôi mới tìm thấy một chiếc ghế trống, bèn kéo tới trước bàn tiếp khách rồi ngồi xuống.
“Đây là học bổng của công ty Ikeda dành cho em.” Ông đưa cho tôi tờ chứng nhận học bổng của công ty Ikeda. “Em xem có vấn đề gì không. Nếu không có vấn đề gì thì ký tên rồi điền số tài khoản ngân hàng vào, trong tuần này học bổng của hai tháng trước sẽ được chuyển vào tài khoản của em.”
Tôi cầm tờ chứng nhận mà không thể tin được, trong bản chứng nhận ấy viết rất rõ, mỗi tháng hai trăm năm mươi nghìn yên, cấp theo tháng, bên trên đã điền tên tôi, phần tài khoản ngân hàng và tên tài khoản vẫn để trống.
“Thưa giáo sư, liệu có sự nhầm lẫn gì không ạ? Em chưa hề xin học bổng của công ty Ikeda.” Hồi mới vào học, tôi cũng từng xin học bổng mấy lần, nhưng vì kết quả học tập của tôi không được tốt lắm, cũng không có kết quả nghiên cứu gì nổi bật nên đã bị từ chối. Trong khi đó, điều kiện để được cấp học bổng của công ty Ikeda lại rất khắt khe, không những phải có thành tích học tập tốt, mà còn kèm thêm điều kiện tiếng Anh, tiếng Nhật, năng lực hoạt động xã hội đều phải tốt. Dù mơ tôi cũng không dám.
Giáo sư Fujii nghe tôi nói vậy cũng rất ngạc nhiên, bèn cầm tờ giấy chứng nhận lên xem, rồi gọi điện đến khoa để xác nhận. Khoa cũng không hiểu chuyện gì, xác nhận rồi mới trả lời ông.
Đặt điện thoại xuống, Giáo sư Fujii nói: “Không nhầm đâu. Đây là quyết định của người phụ trách quỹ học bổng của công ty Ikeda, chỉ đích danh em. Họ bảo em hãy đọc kỹ nội dung trong đó, nhất là điều thứ mười ba.”
Tôi lật đến trang hai, tìm điều thứ mười ba, trên đó viết rõ: Các học viên nhận được học bổng này cấm được làm thêm. Cuối cùng tôi đã hiểu. Diệp Chính Thần đã tốn không ít công sức. Nhật Bản khác các nước khác, họ có những thể chế và quy định rất chặt chẽ, mọi thứ đều có quy tắc rất rõ ràng, kể cả việc cấp học bổng. Một người được đặc cách cấp học bổng là một việc vô cùng khó khăn, không thể dùng mấy triệu yên mà giải quyết được. Tôi vừa xúc động trước việc Diệp Chính Thần đã lao tâm khổ tứ vì tôi vừa kinh ngạc trước thế lực của anh ở Nhật Bản.
Một lưu học sinh học y ở trường Y khoa lại có mối quan hệ với những người có quyền thế như vậy, đúng là một việc rất khó tin.
“Còn vấn đề gì à?” Giáo sư Fujii hỏi.
“Không ạ!” Nếu Diệp Chính Thần đã làm những điều này vì tôi mà tôi vẫn cứ cố tỏ ra thanh cao thì có vẻ hơi kiêu kỳ. Tôi cầm bút ký vào tờ chứng nhận rồi điền số tài khoản. Điền xong các nội dung cần thiết, tôi nghĩ, hiếm có cơ hội gặp được giáo sư như thế này, cần tranh thủ thảo luận với giáo sư về đề tài nghiên cứu.
“Thưa thầy, thầy có rỗi không ạ? Đề tài của em đang gặp khó khăn lớn, em muốn thảo luận với thầy một chút.”
Vừa nghe nói đến đề tài, đôi mắt đục màu nâu sẫm của giáo sư sáng bừng: “Được, được.”
Trong một tiếng đồng hồ, tôi đã nói hết với Giáo sư Fujii kết quả nghiên cứu nửa năm nay của mình cũng như mọi khó khăn tôi đang gặp phải. Giáo sư nghe xong, hỏi rất kỹ về các vấn đề chi tiết, tôi cũng trả lời rất tỉ mỉ. Giáo sư tỏ ra rất hài lòng, khen tôi quan sát kỹ và cũng rất chịu khó tìm tòi.
“Nhưng em không tìm thấy những tài liệu liên quan, nếu cứ thử không mục đích như vậy thì chỉ lãng phí thời gian và vật chất của phòng nghiên cứu.” Tôi cũng không quên nói mấy câu lấy lòng giáo sư: “Thưa thầy, thầy là người có học vấn uyên thâm, chắc hẳn thầy cũng có những hiểu biết về đặc tính của loại tế bào này, thầy có thể gợi ý một chút cho em được không?”
Giáo sư đưa cho tôi rất nhiều tài liệu quý, có cả những bản chép tay, bảo tôi về nghiên cứu cho kỹ, chỗ nào không hiểu thì trao đổi với ông.
Tôi rời phòng làm việc của giáo sư lúc hơn ba giờ chiều. Sau đó, tôi tới cửa hàng tiện lợi cảm ơn chủ cửa hàng đã quan tâm tới tôi trong thời gian qua, rồi xin nghỉ việc.
Diệp Chính Thần nói có việc bận, buổi tối không về ăn cơm, tôi cũng không muốn nấu, ăn linh tinh cho xong bữa rồi chúi mũi đọc tài liệu. Diệp Chính Thần về đến phòng, vừa nhìn thấy tôi đang nhăn trán, chau mày liền chen tới xem: “Nhiều tài liệu như vậy sao?”
“Sư huynh, anh mau giúp em đi, có một số chỗ em không hiểu...”
Diệp Chính Thần cởi áo ngoài, cầm tài liệu lên xem rồi hỏi tôi: “Đây là loại tế bào gì?”
“Là một loại tế bào ung thư, giáo sư nói là ung thư da. Nhưng em đã tra các tài liệu nói về ung thư da thì thấy không phải vậy...”