Trong xe cứu thương, Dụ Nhân cầm tay tôi, luôn miệng nói xin lỗi, nói rằng vừa rồi cô ấy đã lái xe trong trạng thái hơi lơ đễnh. Lúc đó, tôi mới đưa mắt nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của cô ấy và cả đôi mắt sưng mọng ngấn nước dưới ánh đèn của xe cứu thương.
Tôi cũng nắm lấy bàn tay lạnh giá của cô ấy: “Sao thế? Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Cô ấy mỉm cười với tôi, vẻ buồn bã hiện rõ trong đáy mắt.
Cô ấy nói: “Bạc Băng, có lúc tôi rất hâm mộ cô... Cô sống thật đơn giản...”
Thì ra một cô gái hoàn mỹ như cô ấy cũng có những điều không vui. Không hiểu ai đã làm cô ấy tổn thương đến vậy?
Nếu là ở các bệnh viện trong nước thì với tình hình vết thương của tôi, cùng lắm các bác sĩ cũng chỉ rửa những chỗ bị nặng nhất bằng thuốc sát trùng, băng bó sơ qua, tiêm một mũi phòng uốn ván rồi cho về nhà. Nhưng các bác sĩ Nhật Bản thì hình như không có việc gì nên kiểm tra rất kỹ từ trong ra ngoài, từ trên xuống dưới để xác định tôi có bị thương bên trong hay không, có bị gãy xương hay chấn thương sọ não hay không, rồi họ còn đề nghị tôi nằm lại bệnh viện mấy ngày để theo dõi.
Vị bác sĩ nam trong chiếc áo blouse trắng, chiếc khẩu trang trắng khiến tôi chợt nhớ đến Diệp Chính Thần, vì thế tôi càng nóng ruột, liên tục xem đồng hồ và cầu xin để anh kiên nhẫn một chút...
Nhưng các vị thần không thèm để ý đến những lời cầu xin của tôi, điện thoại của tôi vẫn đổ chuông. Bác sĩ đang xử lý vết thương trên cánh tay, tôi không tiện cử động, đành nhìn chăm chăm về phía chiếc túi vẻ sốt ruột.
Dụ Nhân nhận ra vẻ sốt ruột của tôi, bèn buông bàn tay đang nắm lấy tay tôi, lấy chiếc điện thoại trong túi tôi, xem số máy gọi đến. “Là điện thoại của bạn trai cô, để tôi nghe giúp nhé!”
Tôi nhớ trong danh bạ của tôi đề rõ hai chữ “sư huynh”, thế mà cô ấy lại biết ngay là bạn trai tôi.
“Đừng nói là tôi bị thương đấy”, tôi vội nói. “Cô nói với anh ấy giúp tôi, tôi đang bận không nghe máy được, lát nữa tôi sẽ gọi lại cho anh ấy.”
“Được rồi.” Dụ Nhân mở máy. Bệnh viện yên tĩnh tới mức chẳng hề có tiếng động, tôi nghe rõ giọng nói ẩn chứa nụ cười của Diệp Chính Thần: “Anh hạn cho em nội trong nửa tiếng nữa phải về nhà, nếu không đừng trách anh là không bằng cầm thú...”
Chà! Có một người bạn trai như thế quả là sự sỉ nhục rất lớn trong cuộc đời tôi. Mặt tôi nóng bừng, chắc chẳng khác gì quả ớt chín.
Tôi đoán có lẽ Dụ Nhân chưa bao giờ nghe thấy những lời nói khiếm nhã như vậy nên sắc mặt cô ấy nhợt hẳn đi. Có điều, cô ấy là con nhà khuê các nên đã nhanh chóng lấy lại vẻ e dè, nói bằng giọng rất mềm mại: “Chào anh!”
Đầu máy bên kia im lặng khá lâu, tôi đoán người ấy không chỉ đấm ngực, giậm chân mà còn cảm thấy rất xấu hổ. Nếu tôi là anh thì tôi đã tắt ngay điện thoại, lấy mấy miếng đậu phụ trong tủ lạnh ra tự ném mình rồi.
Dụ Nhân hắng giọng, nói bằng ngữ điệu rất ôn hòa: “Chào anh, tôi là Dụ Nhân, bạn của Bạc Băng.”
“Cô ấy đâu?” Diệp Chính Thần lại lên tiếng, giọng không những không có vẻ gì là xấu hổ mà còn lạnh như băng. “Cô bảo cô ấy nghe máy đi.”
“Cô ấy đang bận, không tiện nghe điện thoại, lát nữa tôi sẽ bảo cô ấy gọi lại cho anh.”
“Bảo cô ấy nghe điện, ngay bây giờ!”
Giọng của Diệp Chính Thần lạnh lùng và kiên quyết, không để cho người khác có cơ hội phản bác. Tôi chưa bao giờ nghe thấy Diệp Chính Thần nói bằng giọng đó, vì thế không khỏi cảm thấy lạ lùng và ngạc nhiên.
Dụ Nhân cầm điện thoại bước tới, áp sát vào tai tôi.
“Sư huynh...” Tôi ghé sát miệng vào điện thoại, khẽ nói.
“Bây giờ em đang có chút chuyện, lát nữa em về.”
“Em đang ở đâu?” Vừa nghe thấy giọng tôi, giọng của Diệp Chính Thần bỗng cao hơn hẳn. “Em đã nói sẽ nhanh chóng về, thế mà em lại ở cùng với cô ta?”
Mặc dù giọng nói đã khá hơn, nhưng nghĩ tới ngữ điệu vừa rồi của Diệp Chính Thần, tôi không khỏi cảm thấy bất an, đành nói thật: “Khi đi qua ngã tư, em vượt đèn đỏ nên xảy ra sự cố.”
Sợ rằng Diệp Chính Thần lo lắng, tôi nói thêm: “Vết thương không nặng, chỉ bị trầy da thôi...”
Không chờ tôi nói hết câu, Diệp Chính Thần hỏi ngay: “Ở bệnh viện nào?”
“Bệnh viện Toyonaka”, tôi ngoan ngoãn trả lời.
“Chờ anh.”
Không có lời nào khác, chỉ một câu ngắn gọn “chờ anh”, nhưng lại khiến tôi cảm thấy yên tâm hơn bất cứ sự quan tâm và an ủi nào.
Không đầy mười phút sau, bóng hình cao lớn của Diệp Chính Thần đã xuất hiện trước mắt tôi, tóc vẫn còn ướt, anh mặc áo may ô, quần Âu, ống quần ướt vì bị nước bắn vào. Quen biết Diệp Chính Thần lâu như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên tôi thấy anh trong trạng thái áo quần xộc xệch nên không nén được, bật cười: “Hình như anh vừa ra khỏi phòng tắm.”