Khi căn phòng của chúng tôi sắp trang trí xong, Ấn Chung Thiên bị tổ chuyên án đưa đi với tội danh tham ô một số tiền lớn. Lúc đó, tôi vừa rời bàn mổ, nhận được tin, tôi không thể tin nổi. Là một người luôn thận trọng, Ấn Chung Thiên nhất định không thể tham ô một khoản tiền lớn, hơn nữa, nếu đã có một khoản tiền lớn thì việc gì gia đình hai bên phải gom góp, giúp đỡ, chúng tôi mới mua được một căn nhà.
Nhưng sự thật đã bày ra trước mắt, không cho phép tôi không tin. Tôi phải nghĩ ra mọi cách để hỏi thăm tin tức của anh, không ai biết được vì sao Ấn Chung Thiên bỗng dưng bị triệu đi xét hỏi, và kết quả của việc xét hỏi như thế nào.
Suốt ba ngày liền, cha tôi quên cả uống thuốc, lúc nào cũng ngồi bên máy điện thoại, nếu không phải gọi cho tất cả những người mà ông quen thì cũng là chờ nghe điện thoại của ai đó. Còn mẹ tôi thì khóc thầm rất nhiều lần, mặc dù bà không khóc trước mặt tôi nhưng tôi nhìn thấy vệt nước mắt trên mặt bà.
Còn cha mẹ của Ấn Chung Thiên, chỉ trong ba ngày mà hai người trông đã già đi rất nhiều, hễ nhìn thấy tôi là lại nước mắt lưng tròng, nhắc đi nhắc lại: “Ấn Chung Thiên bị oan, nó không bao giờ tham ô... Con hãy cố nghĩ cách, hãy cố nghĩ cách cứu nó...”
Đúng lúc sóng gió như vậy, tôi nhận được điện thoại của một người bạn làm ở viện Kiểm sát, anh ta nói vừa mới hỏi thăm được tin tức, nhiều khả năng Ấn Chung Thiên sẽ bị phạt giam và rất khó có thể xoay chuyển được.
Tôi vẫn chưa nghe xong điện thoại thì mẹ tôi đứng bên đã run rẩy kéo gấu áo tôi: “Bạn con nói thế nào? Ấn Chung Thiên không sao chứ?”
Tôi nhìn mẹ, lại nhìn cha tôi vừa bước ra khỏi phòng, ông đang nín thở chờ nghe câu trả lời của tôi.
Tôi mỉm cười nói: “Không sao, không sao! Vụ án sắp được điều tra rõ ràng, Chung Thiên sẽ được xét vô tội nhanh thôi.”
Lông mày cha tôi lúc đó mới giãn ra, ông vội nói: “Mau gọi điện cho bác Ấn đi... Thôi, hay là để cha gọi vậy, con mau vào ngủ một lát đi.”
“Vâng!” Bước vào trong phòng, khóa cửa lại, lúc đó tôi mới bỏ bộ mặt tươi cười xuống. Nhưng bộ mặt tươi cười này kéo dài được bao lâu? Vì cái kim trong bọc lâu ngày cũng sẽ lòi ra.
Vì Chung Thiên, tôi cầm tài liệu mà luật sư đã chuẩn bị giúp đi Bắc Kinh để hỏi, không ngờ người môi giới lại đưa tôi tới khách sạn năm sao. Càng không thể ngờ, người mà tôi tưởng sẽ không bao giờ gặp lại, lại xuất hiện bất ngờ như vậy.
Khi Diệp Chính Thần với bộ mặt lạnh tanh như tảng băng ngàn năm xuất hiện trước mặt tôi thì những sợi dây thần kinh căng lên như dây đàn của tôi dường như đều đứt hết. Sau một hồi bàng hoàng, tôi đã làm một chuyện mà sau này tôi vô cùng hối hận.
Màn kịch ấy, tôi không bao giờ muốn nhớ lại...
Chương 13:
Nỗi ân hận đã cắt đứt hồi ức của tôi, kéo tôi rời khỏi những tình cảm phức tạp, chồng chéo giữa yêu và hận của nhiều năm trước trở về với hiện thực.
Tại thành phố xa lạ, tôi đứng trước cửa sổ của một nhà nghỉ nhỏ, làn gió đêm đã thổi bay tất cả.
Trên người tôi chi chít dấu vết thâm tím của những nụ hôn, bao nhiêu nước cũng không thể xối sạch những dấu vết đó. Tôi không dám nghĩ tới sau này, càng không dám nghĩ tới chuyện phản ứng của Chung Thiên sau khi biết chuyện.
Chiếc xe dưới gốc cây du già vẫn chưa rời đi, làn khói xanh nhạt từ ống xả tỏa ra, tan biến dần.
Tôi đóng cửa sổ, kéo kín rèm rồi gọi cho cha mẹ tôi, nói rằng tôi vẫn bình an, và bảo với họ: “Cha mẹ đừng tin vào những lời đồn đại bên ngoài, bọn họ nói không đúng đâu. Bạn con ở Bắc Kinh đã hỏi thăm giúp rồi, trọng điểm điều tra của tổ chuyên án là những người đứng đầu kia, Chung Thiên chỉ bị điều đến để phối hợp điều tra thôi.” Thế là họ yên tâm.
Tắt máy xong, bất giác tôi mở lại tin nhắn của Diệp Chính Thần: “Đói quá, rất muốn ăn một bát mỳ em nấu.”
Do dự một hồi lâu, tôi trả lời: “Đừng có quên chuyện đã hứa với tôi.”
Vừa gửi tin đi, tôi lập tức nhận được tin nhắn trả lời: “Những chuyện anh đã hứa với em, từ trước tới nay anh chưa bao giờ quên.”
Lòng tôi chợt nhói đau. Những chuyện anh hứa với tôi, từ trước tới nay chưa bao giờ quên ư? Thế còn câu: “Hãy chờ anh...”, anh còn nhớ không? Anh xuất hiện vào lúc này, không lẽ...
Tôi cúi đầu, nhìn viên kim cương lấp lánh trên ngón tay, cho dù anh xuất hiện vì điều gì thì tất cả đã quá muộn rồi.
Tôi đã phải chờ đợi trong nỗi bồn chồn suốt ba ngày, cuối cùng thì bên Nam Châu cũng có tin, tổ chuyên án đã điều tra ra khoản tiền lớn có nguồn gốc không rõ ràng của phó thị trưởng, trong quá trình điều tra, phó thị trưởng bỗng lên cơn đau tim, phải đi cấp cứu, hiện tại đang nằm trong phòng theo dõi đặc biệt. Lúc này, người ở Nam Châu đều bàng hoàng, ai cũng lo lắng. Tôi cảm thấy không yên tâm, không biết tình hình ấy có lợi cho Ấn Chung Thiên hay không, cũng không biết rốt cuộc thì anh có bị xét xử là có tội hay không. Hơn nữa, một tiến sĩ y khoa du học bên Nhật về như Diệp Chính Thần có khả năng giải quyết chuyện đó đến đâu tôi cũng không dám chắc chắn.