Tôi lên xe, ngồi ở hàng ghế sau, người cần vụ trẻ tuổi nhanh chóng đưa cho tôi tờ Chào buổi sáng .
“Cảm ơn!” Tôi đón lấy tờ báo, cố ép mình không nghĩ tới bất cứ chuyện gì mà chú tâm đọc báo. Chừng nửa tiếng sau, người cần vụ mở cửa xe.
Diệp Chính Thần đứng bên ngoài, nhìn tôi bằng ánh mắt không có vẻ gì là ngạc nhiên, sau đó ngồi vào xe, bên cạnh tôi. Màu xanh ô liu xen lẫn mùi rất riêng của anh khiến không khí trong xe sặc mùi của sự xâm chiếm, tôi vội cúi đầu, bịt mũi, ngồi lui vào trong, kéo dãn khoảng cách với Diệp Chính Thần. Dọc đường, Diệp Chính Thần cũng im lặng một cách đáng ngạc nhiên, còn tôi vẫn chăm chú đọc báo, mặc dù những dòng chữ trước mắt cứ nhảy múa, tôi phải mất rất nhiều thời gian mới đọc hết một câu.
“Không có câu nào muốn hỏi anh sao?” Cuối cùng thì Diệp Chính Thần cũng lên tiếng, giọng nói điềm tĩnh không có vẻ gì là châm biếm.
Tôi đưa mắt liếc nhìn vạt áo ngay ngắn của anh, tất nhiên là có! Vì sao anh lại mặc bộ quân phục này? Vì sao anh lại đeo quân hàm cao như vậy? Vì sao anh lại xông vào cuộc sống của tôi với thân phận ấy?
Tuy nhiên, đó không phải là điều tôi quan tâm. Quá khứ của anh, hiện tại của anh đã không còn liên quan gì tới tôi kể từ khi tôi rời Nhật Bản. Điều mà tôi quan tâm nhất bây giờ là vụ án của Ấn Chung Thiên.
Tôi hắng giọng, cất tiếng: “Tiến triển vụ án của vị hôn phu của tôi như thế nào rồi?”
Một cơn ớn lạnh truyền khắp người. Tôi cố gắng trấn tĩnh, ngẩng lên nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh lùng của Diệp Chính Thần, chờ đợi câu trả lời.
“Vụ án vẫn đang trong thời gian điều tra, tạm thời chưa có kết quả.”
“Anh ấy nhận tội rồi à?”
Diệp Chính Thần suy nghĩ một lát: “Cho dù có nhận tội hay không thì anh ta cũng liên quan đến vụ án này.”
“Điều đó thì tôi hiểu.” Tôi hỏi vẻ thăm dò: “Tôi muốn gặp anh ấy, có được không?”
Diệp Chính Thần hít một hơi dài, dường như chiếc khuy cổ cài quá chặt nên anh thấy ngột ngạt: “Chờ đến khi có kết quả thì người ta sẽ cho em gặp anh ta.”
“Phải chờ bao lâu?” Tôi hỏi thăm dò, tôi không vội nhưng tôi sợ cha tôi không chờ được.
Diệp Chính Thần không trả lời, cầm tờ báo trong tay tôi, cúi xuống đọc, không để ý đến tôi nữa. Người cần vụ chốc chốc lại nhìn tôi qua gương chiếu hậu vẻ rất tò mò.
Tôi nhìn lên cửa xe, trên tấm kính là hình ảnh mờ mờ của Diệp Chính Thần. Đó là khuôn mặt điển hình của một quân nhân: nghiêm nghị, không cho phép bất cứ hành động vô lễ nào. Nếu không phải là khuôn mặt mà tôi đã từng quen thì tôi sẽ nghĩ rằng mình nhìn nhầm người.
Chiếc xe chạy ra vùng ngoài vành đai bốn rồi dừng lại trước một ngôi nhà sang trọng. Tôi ngước mắt nhìn, không hề có biển báo nhà hàng. Toàn thân tôi cứng đơ, nhìn vẻ xa hoa xung quanh trong sự do dự và hoài nghi: “Anh nói là đi ăn trưa cơ mà?”
Diệp Chính Thần nhìn tôi, thấy tôi có vẻ căng thẳng, ánh mắt thoáng hiện nụ cười: “Ở đây có một nhà hàng riêng tư rất ngon.”
Đúng lúc người cần vụ mở cửa, xuống xe, Diệp Chính Thần ghé sát gần tôi, giọng nói bình thản tới mức không thể bình thản hơn được nữa: “Không cần phải lo lắng, anh đã mặc bộ quần áo này thì sẽ không dám làm bất cứ chuyện gì.”
Tôi cười khan: “Chuyện cần làm, chuyện không cần làm... có chuyện gì mà anh bỏ sót đâu.”
Cánh cửa xe được mở từ phía ngoài, Diệp Chính Thần bước xuống, cố mím đôi môi mỏng để kìm tiếng cười khỏi bật ra khỏi miệng.
Người cần vụ đi tới trước cửa ngôi nhà, nhấn chuông, khi chúng tôi tới thì cửa đã mở. Diệp Chính Thần dẫn tôi lên tầng hai, một cô gái phục vụ chừng mười bảy, mười tám tuổi chạy ra đón với vẻ mừng rỡ: “Mời quý khách vào trong.”
Khi cô gái ấy quay sang nhìn tôi thì vẻ vui mừng trên khuôn mặt xinh đẹp không còn nữa. Người phục vụ đưa chúng tôi vào một phòng VIP. Căn phòng này khác với những căn phòng khác, rất thanh nhã, không hề có vẻ gì là xa hoa, tiệc tùng, mà mang vẻ ấm cúng của gia đình.
“Xin chờ một chút, để tôi đi pha trà.”
Một lát sau, cô gái phục vụ đã bê một ấm trà Thiết Quan Âm bước vào, rót trà cho chúng tôi, sau đó cầm thực đơn ra, thấy Diệp Chính Thần hất cằm về phía tôi, cô ấy đưa thực đơn đến trước mặt tôi.
Tôi đón lấy, nhìn lướt qua, toàn là món Tứ Xuyên. “Nhà hàng của các cô là nhà hàng Tứ Xuyên à?” “Không phải, chúng tôi có tất cả các món ăn Đông, Tây.
Nhưng vì...” Cô ấy đưa mắt nhìn sang Diệp Chính Thần, đôi mắt to long lanh đầy ẩn ý: “Tham mưu trưởng Diệp chỉ dùng món ăn Tứ Xuyên.”
Nghe vậy, trong lòng tôi dấy lên một cảm giác rất khó tả, món ăn chưa vào bụng đã cảm thấy toàn vị cay đắng. Tôi nắm chặt hai bàn tay ở dưới bàn, các ngón tay như tê dại.