Tôi hỏi người quen ở Bắc Kinh, ông ấy bảo tôi cứ chờ, đừng nôn nóng. Nhưng làm sao tôi không sốt ruột cho được. Thế rồi trong tâm trạng lo lắng, tôi một mình lang thang trên đường phố Bắc Kinh. Bỗng một chiếc taxi đỗ bên cạnh, hỏi tôi muốn đi đâu.
Trong một phút suy nghĩ chưa kỹ, tôi đáp: “Tới XX.” Tôi định đi xem đã có thể vào thăm được chưa, tới cổng của khu XX, nhìn thấy cánh cổng đóng nghiêm trang từ xa, rồi lại nhìn thấy người lính gác với vẻ mặt nghiêm nghị, tôi không dám bước qua. Tôi cứ đi đi lại lại trước cổng. Một chiếc xe màu đen đi tới, dừng lại ở cổng, cách chỗ tôi đứng không xa lắm. Một người lính gác nhìn thấy biển số xe, vội chạy lại chào cung kính.
Cửa xe mở ra, một quân nhân trẻ tuổi bước xuống, khom người mở cửa xe phía sau, bàn tay đặt lên nóc xe...
Một người đàn ông khoan thai bước xuống.
Tôi đã từng nhìn thấy rất nhiều quân nhân, nhưng chưa thấy ai oai phong như vậy, không cần phải làm bộ làm tịch, từ đầu tới chân người ấy đều toát lên dáng vẻ của một vị lãnh đạo.
Người lính gác lùi về sau một bước rồi lại giơ tay chào, nhường lối đi. Nhưng người ấy không đi vào mà quay người lại, nhìn về phía tôi...
Trước cổng của khu XX trang nghiêm, người ấy hơi xoay người, ánh nắng chiếu lên khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng của anh, ánh mắt điềm tĩnh của người ấy dừng lại trên người tôi...
Tôi lùi về sau mấy bước, cảm thấy ánh mặt trời chói lòa, những chiếc khuy áo màu vàng trên bộ quân phục màu xanh đen lóe sáng khiến tôi không sao mở được mắt...
Diệp Chính Thần!
Tôi dụi mắt, không sao tin được, đúng là tôi không nhìn nhầm, người đàn ông có ba ngôi sao trên chiếc cầu vai trước mặt tôi đúng là Diệp Chính Thần! Một bác sĩ du học bên Nhật vừa trở về sao thoắt một cái đã trở thành sĩ quan oai phong như thế được? Ba năm qua đã xảy ra những chuyện gì?
Tôi nhìn anh bằng ánh mắt nghi ngờ. Diệp Chính Thần cũng nhìn về phía tôi, như đang chờ đợi phản ứng của tôi. Không biết phải làm như thế nào, tôi hơi khom người, coi như lời chào. Diệp Chính Thần hơi nhếch mép, định đáp lại tôi cũng bằng cách thức tương tự thì bỗng như nhớ ra điều gì, đứng thẳng người, quay sang nói với người lái xe mấy câu, sau đó sải bước đi vào trong cổng.
Vẻ lạnh lùng của quân nhân, vẻ hiên ngang không chịu cúi đầu của quân nhân, một Diệp Chính Thần vô cùng xa lạ với tôi, khiến tôi không biết nên đối diện với anh như thế nào.
Tôi phải cố nén mới không chạy theo anh để hỏi rõ mọi chuyện, đang định rời đi thì người lái xe đã bước tới trước mặt tôi.
Không có vẻ gây chấn động như Diệp Chính Thần nhưng chàng trai cao lớn, nghiêm nghị ấy cũng rất oai phong. Tôi nhìn lên cầu vai của người ấy, có lẽ là hạ sĩ quan và là người cần vụ của Diệp Chính Thần.
“Chào chị Bạc!” Người ấy nói với vẻ cung kính. “Tham mưu trưởng muốn mời chị đi ăn trưa.”
Rõ ràng là giọng thông báo, không hề cho tôi quyền từ chối.
“Rất xin lỗi, tôi còn có việc”, tôi khéo léo từ chối. Việc đi ăn một bữa cơm vốn không có gì là to tát, nhưng bữa cơm của Diệp Chính Thần thì lại khác, lần gặp mặt mới đây ở khách sạn quốc tế đã khiến tôi thể nghiệm một cách sâu sắc sự thật: chỉ có những điều bạn không nghĩ ra, chứ không có việc gì anh không làm được, đối với người đàn ông nguy hiểm ấy, tránh càng xa càng tốt.
Tôi còn chưa kịp quay người đi thì người cần vụ trẻ tuổi đã đứng chặn trước mặt tôi: “Chị Bạc, xin chị dừng bước.”
“Vẫn còn việc gì à?”
Người cần vụ nói như đóng đinh: “Lời của tham mưu trưởng chính là quân lệnh.”
“Tôi không phải quân nhân.”
“Nhưng tôi thì khác!”
Anh ta đứng nghiêm như một ngọn núi trước mặt tôi, vẻ mặt kiên định, uy nghiêm.
Thế rồi những ấn tượng tốt đối với quân nhân bỗng thức tỉnh trong tôi, tôi thấy rất kính nể người cần vụ trẻ tuổi trước mặt.
Thấy tôi có vẻ do dự, anh ta nhanh nhẹn làm động tác mời: “Mời chị lên xe. Tham mưu trưởng vào đó hỏi chút việc, sẽ ra ngay thôi.”
Nghe anh ta nói vậy, tôi đoán Diệp Chính Thần tới đây có lẽ cũng là vì việc của Ấn Chung Thiên nên không tiện từ chối nữa. Khi tôi bước tới trước chiếc xe, nhìn thấy cửa xe được làm bằng loại kính chắn sáng, tôi mới nhớ ra rằng mình đã nhìn thấy chiếc xe này rồi. Buổi tối cách đây ba ngày, chiếc xe này đã đỗ ở dưới sân nhà nghỉ nơi tôi ở, không tắt máy, không rời đi. Cảnh vật trước mắt tôi bỗng chao đảo như thể bị vật gì đó va mạnh vào. Tôi càng ngày càng không thể hiểu được anh, anh đã có vợ, còn tôi cũng sắp lấy chồng, rốt cuộc thì anh muốn gì?