Mio lục tủ quần áo, tìm được bộ vest mặc xuân hè và đưa cho tôi. Tôi mặc thử và bộ này cũng rộng chẳng kém.
"Em thấy lạ lắm!" Mio nói khi thấy tôi trong bộ vest chảy xệ cả hai bên vai cùng bộ mặt cười ngớ ngẩn.
"Cái gì lạ cơ?"
"Có thật anh là chủ căn nhà này không?"
Ánh mắt nàng ra chiều thông cảm.
"Em tin em là vợ anh, nhưng không phải là anh đang tự ý mượn nhà của ai đó đấy chứ?"
Một ý kiến xác đáng. Nếu xét theo ý này, tình trạng nhà cửa bừa bộn sẽ dễ được chấp nhận hơn. Bởi lẽ, tôi không phải là chủ của căn nhà.
Chuyện bộ vest bị sao cỡ cũng sẽ có lý do thích hợp. Vì đây là bộ vest của người khác.
"Làm sao có chuyện đó được!" Tôi nói. "Đây là nhà của chúng ta. Anh bảo rồi, tại anh bị sụt cân thôi."
"Tại sao?"
"À, đó là một trong rất nhiều vấn đề của anh. Sau này em sẽ hiểu."
"Sau này là bao giờ?"
Nàng khoanh tay nhìn tôi với bộ mặt như muốn bảo: nàng không muốn nhượng bộ thêm nữa.
"Tối nay!" Tôi nói. "Tối nay anh sẽ kể. Anh sẽ kể cho em những vấn đề của anh."
"Được rồi. Em sẽ đợi."
Sau đó, Mio giúp Yuji chuẩn bị đi học. Thằng bé cứ loay hoay với mấy cái khuy áo mà nó vẫn tự cài cả năm nay khiến Mio phải cài giúp. Một dấu hiệu muốn quay lại thời kỳ làm nũng đây.
Thôi kệ.
Cảnh tượng này khiến tôi có cảm giác như được quay lại thời gian hơn một năm về trước cũng chính tại ngôi nhà này.
Trước khi đi làm, tôi nói với Mio.
"Anh nghĩ em không nên ra ngoài."
Mio chỉ gật đầu, không tỏ ý thắc mắc gì.
"Trông sắc mặt em chưa được ổn, em cứ ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe."
"Vâng."
Thật ra, điều khiến tôi lo lắng là tai mắt của hàng xóm. Mặc dù trước đây chúng tôi không quan hệ nhiều với hàng xóm nhưng cũng có không ít người biết Mio đã qua đời một năm trước.
Khu nhà này được xây theo kiểu hơi đặc biệt, bốn trong số sáu căn hộ chỉ có một phòng, riêng hai căn hướng phía Đông của tầng một và tầng hai (nhà tôi) lại có hai phòng. Do thiết kế như vậy nên hầu hết những người sống ở đây là sinh viên hoặc nhân viên văn phòng còn độc thân. Một năm trở lại đây, chỉ ba căn là có người mới chuyển đến, vì vây, tính đến thời điểm này, những người biết Mio gồm có cậu nhân viên văn phòng sống ở phòng 101 và hai vợ chồng sống ở phòng 103. Ban ngày mọi người đi làm hết nên dù Mio có ra ngoài cũng không lo bị bắt gặp, nhưng dù sao cẩn thận thì vẫn hơn.
Mio ra thềm nhà tiễn tôi và Yuji.
"Hai bố con đi nhé."
Liệu có phải, dù còn trí nhớ hay không thì con người vẫn sẽ xử sự theo bản năng vốn có? Cách Mio đứng ở bậc thềm tiễn hai bố con, giọng nói của nàng, nét mặt của nàng chẳng có gì thay đổi so với hồi còn sống.
"Đi học nhé Yuji..."
Mio kìm lại không nói "bé" nữa và tủm tỉm cười.
Tiếp theo, nàng quay sang nhìn tôi bảo "anh đi nhé", nét mặt nàng hơi đăm chiêu.
"À quên..." nàng nói. "Hình như em chưa biết tên anh?"
"À", tôi gật đầu, nói cho nàng biết tên của tôi.
"Tên anh là Takumi."
"Takumi?"
"Có nghĩ là 'khéo léo' ấy."
"À, anh Takumi."
"Dù anh chẳng khéo léo gì. Khác xa cái tên."
"Công nhận."
Nàng khẽ gật đầu rồi phá lên cười như muốn trêu tôi.
"Tên Takkun là từ đó hả?"
"Ừ."
Nàng đứng nghiêm, chào tôi thêm lần nữa.
"Anh Takumi đi nhé."
Hình như tôi chưa bao giờ thấy ngực đau nhói thế này, kể cả khi nàng nói yêu tôi.
Nước mắt tôi chực trào ra.
Nàng đã chào tôi thế này cả ngàn lần rồi. Sáng nào nàng cũng tiễn tôi đi làm bằng câu đó. Câu nói gợi lên hình ảnh cuộc sống vợ chồng của hai chúng tôi.
"Anh đi đây."
Tôi nói đầy trìu mến.
"Chào em", "Ngủ ngon nhé", "Ngon quá", "Em ổn chứ?", "Em ngủ ngon không?", "Lại đây"... tất cả những câu nói rất đỗi bình dị như thể đều đầy ắp tình yêu thương.
Thế mới là vợ chồng chứ, tôi nghĩ.
Vậy mà trước đây tôi chẳng nhận ra điều này.
Chương 8
Đến văn phòng, tôi khoe ngay với cô Nagase.
"Tôi đã thay áo vest rồi đấy, tuy có hơi muộn một chút."
Tôi dang hai tay ra để cô nhìn thấy bộ vest mỏng tôi đang mặc.
"À, vâng. Em thấy rồi."
Cô Nagase tự nhiên đỏ bừng mặc lên, tay chân cứ lóng nga lóng ngóng. Tôi tưởng cô sẽ mừng lắm, nhưng cô chỉ thẹn thùng như đứa trẻ bị bắt quả tang khi đang nghịch ngợm.