"Hồi nhỏ anh toàn bị gọi là nhóc Temple đấy."
"Nhóc Temple?"
"Ừ, Shirley Temple. Em không biết phim Nàng công chúa bé bỏng sao?"
"Em không biết. Có thể tại em quên."
"Ừ, cách đây hơn nửa thế kỷ rồi."
Thế thì em nhớ sao được, nàng cười.
Hồi xưa tôi cũng hỏi nàng một câu tương tự và nàng cũng cười như thế.
(Tôi hỏi nàng, liệu đến năm 2050 nàng còn nhớ Victoire Thivisol[1] không?)
[1] Diễn viên người Pháp từng đoạt giải diễn viên xuất sắc nhất tại liên hoan phim Venice 1995 với vai diễn trong phim Ponette khi mới lên bốn tuổi.
Chẳng cần nói thì ai cũng biết, đó là diễn viên nổi tiếng trong phim Ponette. Hồi ấy, tôi nghĩ đến năm chúng tôi vẫn còn sống bên nhau. Dù lúc đó cả hai đều đã già yếu và hom hem.
Một giai đoạn êm ả của thời kỳ hạnh phúc.
"Chà, xong rồi."
Lần này nàng có vẻ tự tin hơn.
Tôi dè dặc nhìn vào chiếc gương nàng cầm trên tay. Trong gương, một anh chàng đang lo lắng nhìn tôi. Kiểu tóc của anh ta tuy hơi lởm chởm nhưng nhìn chung vẫn có thể xuất hiện trước đám đông. Diện mạo anh ta có nét gì đó hao hao Sid Vicious[2], một anh chàng giờ cũng đã thành cư dân của tinh cầu Lưu Trứ.
[2] Nhạc công người Anh.
"Quả thật..." tôi nói, "đúng là em đã nắm dược phần cơ bản. Ổn đấy em ạ."
"Còn con thì sao?" Yuji hỏi.
Trên đầu thằng bé là chiếc mũ vàng thường ngày vẫn đội đi học.
"Không sao đâu. Trông con rất đáng yêu. Ai nhìn cũng thấy yêu hết."
"Thế hả?"
"Ừ. Phải không em?"
Bị hỏi bất ngờ, Mio lúng túng.
"Mẹ xin lỗi Yuji !" nàng nói. "Nhưng đúng như bố nói. Tuy chưa được đẹp lắm nhưng ai nhìn cũng thấy yêu con."
"Mẹ cũng thế?"
"Tất nhiên. Chỉ cần nhìn thấy con là tim mẹ đã đập rộn ràng đây này."
"Vậy thì được ạ."
Yuji cởi mũ. Phần tóc màu hổ phách bết chặt vào da đầu trông càng giống cái mũ len.
Nhưng phải công nhận là trông thằng bé rất đáng yêu. Đây chính là điểm kỳ lạ ở bọn trẻ con. Chúng dùng phép màu, biến nhược điểm thành ưu điểm. Dù phép màu đó chỉ có hiệu quả với riêng bố mẹ chúng.
Mio bảo chúng tôi đi tắm trong lúc nàng chuẩn bị bữa tối, hai bố con bước vào phòng tắm.
"Hồi xưa mẹ khéo thế cơ mà."
Yuji nói trong lúc cởi quần áo.
"Khéo gì cơ?"
"Khéo cắt tóc."
"Ừ, có lẽ... tại mẹ quên đấy."
"Thế hả?"
"Chắc vậy."
"Nhưng mẹ vẫn nhớ cách nấu cơm cơ mà?"
"Ừ, nấu cơm thì mẹ vẫn nhớ."
Quả thật là thế.
Không rõ việc chọn lựa ký ức của nàng diễn ra nào? Lẽ nào đối với nàng, công thức nấu ăn quan trọng đến mức cần phải giữ lại hơn là những kỷ niệm về tôi và Yuji?
Nếu thế thì sự hiện diện của hai bố con tôi còn chẳng bằng món cơm bọc trứng hay xúp thịt. Điều này nghe tàn nhẫn quá. Chắc hẳn phải có một lý do khác chứ?
(Tôi quyết định sẽ nghĩ theo hướng là có lý do khác)
Trong lúc gội đầu cho Yuji, tôi hỏi:
"Mẹ về con có vui không?"
Thằng bé nghĩ một lúc rồi khẽ trả lời.
"Con không biết."
Tôi ngạc nhiên vì không nghĩ thằng bé lại nói vậy. "Sao con không vui ?"
"Thì bởi," thằng bé quệt bọt xà phòng đang chảy xuống trán nói, "mẹ đang sống ở tinh cầu Lưu Trứ."
"Ừ"
"Mẹ sẽ phải quay về đó à?"
"Ừ, nhưng mẹ không nhớ phải về đâu..."
Yuji chậm rãi lắc đầu.
"Kể cả mẹ không nhớ thì vẫn sẽ có người đến đón mẹ đi. Mọi câu chuyện đều như vậy. Khi hết chuyện, ai cũng phải trở về."
"Bởi vậy," Yuji nói, "tự nhiên con cứ muốn khóc."
Yuji còn nhỏ vậy mà đã hiểu. Rằng mỗi khi nghĩ đến người mình yêu, bản thân ý nghĩ đó đã chứa đựng dự cảm về chia ly. Thằng bé đã học được điều này.
"Dù vậy," tôi nói, "thì việc mẹ đang ở cùng hai bố con cũng vui lắm rồi. Bố con mình phải biết trân trọng khoảng thời gian này."
Thằng bé bảo vâng, nhưng thực sự tôi không biết nó đang nghĩ gì.
Tôi nói trong lúc xả nước từ vòi sen vào đầu thằng bé.
"Bố nhắc con nhớ là mẹ vẫn ở đây suốt với hai bố con nhé. Mẹ chưa bao giờ xa hai bố con mình cả."
"Con biết rồi," Yuji nói. "Nhưng con thấy mẹ có vẻ hơi nghi ngờ."
"Đúng rồi. Vì vậy càng phải chú ý hơn."
"Con biết rồi."