"Ừ. Cái bút chì."
Em lấy từ trong chiếc túi có vẽ bông hoa dâm bụt ra một phong bì màu xanh.
"Của cậu đây."
Em đưa cho anh.
"Hôm đấy tớ phát hiện ra ngay nhưng Aio đã về mất."
"Sau đấy, tớ bận phải dọn vào ký túc xá nên không liên lạc được với cậu. Xin lỗi cậu nhé."
"Không không. Tại tớ đoảng quá thôi," anh nói. "Giờ thì nó đã quay về với tớ rồi."
Anh rút chiếc bút chì ra khỏi phong bì, giơ lên trước ánh nắng.
"Đây là quà sinh nhật của bác tớ. Chiếc bút chì tớ dược tặng lần đầu tiên trong đời."
"Sinh nhật năm nào?"
"Năm mười tuổi. Bác tớ mua ở ga Kichizyoji."
"À, hồi cậu ở Tokyo hả?"
"Ừ."
Trước khi chuyển đến thị trấn này, anh sống ở Chofu trên Tokyo. Hồi đó, em sống ở Minami Azabu, quận Minato. Vì vậy, rất có thể anh và em đã ngắm cùng một đám mây vào cùng một thời điểm.
Chúng mình chỉ sống cách nhau có từng ấy.
"Cảm ơn cậu," anh nói.
"Không có gì đâu," em nói.
Thật không may là đến đây thì việc chính đã xong. Giờ chúng minh chia tay nhau cũng chẳng có gì là bất hợp lý. Nhưng chúng mình chưa muốn chia tay.
Giữa dòng người tấp nập qua lại như mắc cửi, chúng mình nhìn nhau, chờ đợi bên kia mở lời. Anh mong em sẽ làm gì đó để rồi nhận ra rằng chính em cũng mong như vậy.
Mọi chuyện có nguy cơ chấm dứt tại đây.
"Tình hình là..." anh mở miệng. Em nhìn anh chờ đợi. Ánh mắt em đã tiếp thêm dũng khí để anh nói ra câu tiếp theo."
"Cậu có khát không?" anh nói. "Trời nóng quá."
Thực tế là anh đang rất khát.
Em gật đầu hai lần.
"Bọn mình đi uống thứ gì cho mát nhé."
Sau đó, chúng mình đến điểm hẹn hò đáng nhớ đầu tiên.
Đến chỗ chân tàu, chúng tôi quyết định quay ngược trở lại.
"Em còn đau đầu không?" tôi hỏi Mio.
"Có vẻ đỡ hơn rồi."
"Thế thì tốt."
Yuji kêu buồn ngủ, tôi liền cõng thằng bé lên. Ngay sau đó là tiếng thở khò khè quen thuộc.
Thằng bé bị viêm màng phổi chăng?
"Nhìn con ngủ trông yêu quá!" Mio nói.
"Con rất giống em. Nhất là lúc ngủ."
"Có lẽ vậy. Nhìn con, em có cảm giác gì đó rất thân thuộc."
"Như thể nhớ lại hồi bé?"
"Vâng. Không hẳn là nhớ đến điều gì cụ thể, nhưng em có cảm giác đó."
"Em vẫn chưa nhớ ra được gì à?"
"Chưa. Nhưng dần dần em đã có cảm giác em là vợ anh và là mẹ của Yuji."
"Em có buồn không ? Vì không còn trí nhớ?"
"Em hơi thất vọng, nhưng không vội. Cần phải kiên nhẫn."
"Nếu vậy thì tốt."
Mio giơ chân đá văng hòn sỏi bên vệ đưòng. Dù đã mất trí nhớ nhưng những hành động vô thức của nàng vẫn còn nguyên như xưa.
"Em." Mio nói, "đã rất hạnh phúc."
"Thế à?"
"Vâng. Vì em đã gắn bó với người đầu tiên em yêu, có được cậu con trai dễ thương, và đến giờ cả gia đình mình vẫn đang sống hạnh phúc."
Em có hạnh phúc không?
Anh tự hỏi mình.
Em đã cưới một người đủ thứ bệnh như anh, kết thúc cuộc đời ngắn ngủi tại thị trấn nhỏ bé này trong khi chưa một lần được đi du lịch. Thế mà em vẫn bảo anh rằng em hạnh phúc?
"Còn anh?" Mio hỏi. "Anh có hạnh phúc không? Em có làm cho anh hạnh phúc không?"
"Anh hạnh phúc lắm!" tôi nói. "Rất hạnh phúc."
Tôi là con chim cánh cụt bay trên trời.
Nhờ có nàng dẫn dắt, tôi đã bay cao ngoài sức tưởng tượng.
Suýt chạm được tới các vì sao.
Từ trên cao, mọi thứ xấu xa, bẩn thỉu dưới mặt đất khiến con người phiền não trong chẳng khác gì một tấm thảm tuyệt đẹp.
Đó là hạnh phúc.
Thế rồi nàng biến mất, khiến tôi trở lại đúng là một con chim cánh cụt. Chuyện nàng bỏ đi khiến tôi rất buồn nhưng nàng đã để lại cho tôi một cậu bé có sải cánh dài giống nàng cùng một vùng ký ức trống rỗng.
Tóm lại, vẫn có thể coi tôi là con chim cánh cụt hạnh phúc thi thoảng gặp phải chuyện đau buồn.
"Anh kể tiếp đi." Nàng nói.
Chúng tôi lại nằm thành chữ Xuyên, nhìn lên trần nhà nhuộm ánh sáng màu cam nhạt.
"Ừ," tôi nói. "Anh sẽ kể đến khi em ngủ."
Thật ra, tôi gần như đã quên sạch chuyện hồi đó. Sau này, nhờ Mio kể đi kể lại nhiều lần mà tôi mới có cảm giác đó là ký ức có thật.
Rất kỳ lạ.
Những chuyện ngày xưa Mio kể lại cho tôi khi tôi không còn nhớ thì bây giờ, đến lượt tôi kể lại cho nàng khi nàng đã quên. Đây giống như trò chơi truyền khẩu giữa hai chúng tôi. Sau nhiều lần lặp đi lặp lại, những kỷ niệm biến thành ký ức trong mơ, được thêu dệt lại còn đẹp hơn cả sự thật trong quá khứ. Kỷ niệm là vậy mà.