Khi cô nhìn thấy Chương Minh Viễn, anh ta cũng nhìn thấy cô, ánh mắt họ chạm nhau. Ngón tay anh ta đang kẹp một điếu thuốc, chuẩn bị hút, ngọn lửa màu xanh lam từ chiếc bật lửa đung đưa, khiêu khích. Ngọn lửa nhảy múa qua phần đầu trắng của điếu thuốc làm nó lóe lên ánh đỏ, rồi một làn khói bay lên từ đó. Gương mặt anh ta ẩn hiện sau làn khói mỏng, nhìn không rõ lắm nhưng đôi mắt như hai vì sao len giữa làn sương sớm, tỏa sáng lấp lánh.
Bạch Lộ ngàn lần không nghĩ đến, người cô nàng kia gọi tới chính là Âu Vũ Trì, và Chương Minh Viễn cũng đi theo cùng. Nghĩ kĩ thì chuyện này chẳng có gì lạ, họ hẳn là khách quen của cửa tiệm, nếu không thì sao chiếc nhẫn của cô lại được mua ở đây? Dường như để kiểm chứng phỏng đoán của cô, một người trông có vẻ giống giám đốc tươi cười ra tiếp đón: “Xin chào, Âu tiên sinh, Chương tiên sinh!”
Trước sự đón tiếp nhiệt tình của vị giám đốc, Chương Minh Viễn gật đầu thay lời chào. Anh ta đi thẳng về phía Bạch Lộ, khóe môi mang theo một nụ cười như có như không. “Bạch Lộ, thật tình cờ, cô cũng ở đây à? Mua gì vậy?”
Âu Vũ Trì đi theo anh ta, cười bí hiểm: “Minh Viễn, lần trước không phải cậu nói làm mất một chiếc nhẫn của Bạch Lộ, vì chân bị thương nên gọi điện nhờ tôi chọn hộ một chiếc đền cho cô ấy sao, tôi đã chọn một chiếc ở đây rồi nhờ người gửi đến cho cô ấy. Bạch Lộ, có phải chiếc nhẫn đó không vừa nên cô đem đến để chỉnh không? Hay là cô không thích nhẫn tôi chọn nên muốn đến đổi chiếc khác?”
Thì ra lai lịch của chiếc nhẫn phức tạp như thế, là Âu Vũ Trì chọn hộ. Hai câu hỏi liên tiếp của anh ta đều khiến Bạch Lộ không biết phải nói sao, vội vàng thu ngón tay thon dài đang chỉ chiếc nhẫn trong tủ kính, nói: “Không… không phải, tôi… tôi đi cùng bạn. Thuận đường ghé qua đây thôi!”
Thiệu Dung đứng bên quan sát, phát hiện Bạch Lộ khi gặp hai người đàn ông này thì rất không tự nhiên. Thoạt đầu cô cũng chẳng hiểu thế nào, nhưng sau một hồi quan sát, đặc biệt là khi nhìn từ Âu Vũ Trì sang Chương Minh Viễn, đôi mày cô nhíu lại, lập tức đoán được nguyên do. Dù sao cô cũng là người biết rõ chuyện của Bạch Lộ.
Chương Minh Viễn cũng đã chú ý đến Thiệu Dung ở bên cạnh Bạch Lộ, chỉ là một cái liếc nhìn nhưng ánh mắt vô cùng sắc bén. Thiệu Dung bỗng cảm thấy chột dạ, quay sang hướng khác để tránh ánh nhìn của anh ta.
Chương Minh Viễn vẫn nhìn cô chằm chằm, rít một hơi thuốc, vẻ suy tư. “Bạch Lộ, vị này là bạn của cô à?”
Câu hỏi rất đơn giản nhưng Bạch Lộ lại cảm thấy lạnh toát sống lưng, chỉ vì vẻ mặt suy tư của anh ta, cô nhất thời không biết phải trả lời thế nào. May mà cô nàng xinh đẹp ở bên cạnh đi tới, giúp cô thoát khỏi vòng vây: “Vũ Trì, em chờ anh cả buổi rồi!”
Giọng điệu của cô ta vừa hờn dỗi lại pha chút nũng nịu, hai tay ôm lấy tay Âu Vũ Trì như dây leo, thái độ vô cùng thân mật, ánh mắt liếc xéo về phía Bạch Lộ có ẩn chút địch ý. Bạch Lộ nhanh chóng nhân cơ hội cáo từ: “Cố vấn Chương, Âu thiếu gia, các anh làm việc của mình đi, tôi có việc, xin phép đi trước.”
Chẳng kịp mua nhẫn, Bạch Lộ đã kéo Thiệu Dung vội vã rời tiệm kim hoàn.
Bước ra ngoài, Thiệu Dung liền hỏi: “Anh chàng Chương tiên sinh kia chính là người đó hả? Trông anh ta không giống năm năm trước lắm, chẳng trách em không nhận ra.”
Bạch Lộ lo lắng gật đầu. “Phải, chính là anh ta. Chị Dung, vừa rồi anh ta cứ nhìn chị mãi, có phải anh ta cũng nhận ra chị rồi không?”
Thiệu Dung lưỡng lự một lát: “Có lẽ… không đến nỗi đâu. Đêm đó chị đứng khá xa, cũng không nán lại lâu. Đã năm năm rồi, chắc gì anh ta nhớ nổi.”
“Nhưng trí nhớ của anh ta rất tốt, đêm đó em làm thêm, chỉ mang cho anh ta một ly trà, vậy mà anh ta nói ngay hình như trước đây đã gặp em. Nếu anh ta cũng nhận ra chị thì trăm phần trăm có thể khẳng định em chính là Sương Sương của năm năm trước. Làm sao bây giờ? Hay là… em trả lại tiền cho anh ta, dù sao trong sổ tiết kiệm của em cũng còn một vạn tệ.”
“Em ngốc à, người ta còn chưa truy xét gì, em đã vội mang tiền đến trả, chẳng khác nào chưa đánh đã khai. Đừng nói là anh ta không nhắc đến, cho dù anh ta có hỏi, em cũng phải kiên quyết phủ nhận đến cùng, anh ta cũng chẳng có chứng cớ chứng minh em là Sương Sương. Hơn nữa, một vạn tệ đó đối với anh ta cũng chẳng đáng bao nhiêu, em đừng tự rước việc vào thân, nếu tin đồn bay đến tai Dương Quang thì chẳng hay chút nào.”
Vừa nhắc đến Dương Quang, Bạch Lộ liền tỏ ra chán nản, Thiệu Dung cảm thấy sự khác thường: “Sao vậy? Em và Dương Quang không có chuyện gì chứ?”
Bạch Lộ thở dài, mắt đã ngấn lệ. Thiệu Dung cuống quýt: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, em nói đi chứ!”
Bạch Lộ kể lại tường tận chuyện xảy ra trong mấy ngày hôm nay cho Thiệu Dung. Thiệu Dung nghe xong liền tức giận: “Đã bảo gia đình trí thức khó chơi mà, nếu Dương Quang vẫn tốt với em thì thời điểm này em càng không được phạm thêm sai lầm nào. Những chuyện trước đây tuyệt đối không nhắc đến nữa, nếu không, hai vị thân sinh là giáo sư của anh ta sẽ càng có lý do coi thường em.”