Nuôi cả con mình lẫn con người quả thực là một việc rất khó khăn, đặc biệt là trong hoàn cảnh khả năng của mình có hạn. Các thím của cô đều thầm nghĩ, nuôi thêm một đứa cháu gái là mang thêm gánh nặng. Mỗi lần Bạch Lộ chuyển nhà, bà thím xếp đồ đạc cho cô rất vui, còn sắc mặt bà thím chuẩn bị phải đón nhận cô thì hoàn toàn trái ngược.
Bạch Lộ bé nhỏ tự cảm thấy mình như một người thừa.
Ở nhà các chú, cô lúc nào cũng khép nép, nhiều khi chỉ muốn thu mình lại thành một bức tranh treo lên tường để không làm vướng chân người khác. Mặc dù chú thím chưa bao giờ đánh mắng cô nhưng thái độ lạnh nhạt của họ chẳng khác nào dùng dao cùn cắt thịt khiến người ta cảm thấy đau lòng.
Thi đỗ đại học, cuối cùng Bạch Lộ cũng thoát khỏi cuộc sống ăn nhờ ở đậu. Giống như chú chim nhỏ được sổ lồng, cô tự hứa với lòng mình, sẽ không bao giờ quay trở lại và cũng không bao giờ cam chịu cuộc sống như vậy nữa. Nhưng cô không ngờ, khi gặp Dương Quang, những lời hứa hùng hồn ấy lập tức chỉ còn là những làn gió lướt bên tai. Chỉ cần được ở bên Dương Quang, dù mẹ anh có tỏ thái độ lạnh nhạt thế nào, cô cũng có thể chịu đựng.
“Em thực sự yêu anh ta rồi sao?”
Khi Bạch Lộ chính thức quyết định mối quan hệ với Dương Quang, người bạn thân và cũng là đồng hương của cô - Thiệu Dung - đã hỏi như vậy. Cô gật đầu thật mạnh. “Anh ấy rất tốt với em. Có anh ấy, em cảm thấy mình không còn cô độc trên thế gian này nữa.”
“Nhưng cha mẹ anh ta đều là giáo sư, những gia đình trí thức như anh ta rất khó gần, em…” Thiệu Dung nói bằng giọng ái ngại. “Thôi được, nếu em thấy anh ta tốt thì cứ từ từ mà hưởng thụ tình yêu đó. Nhưng chị cũng nhắc nhở em một điều, yêu nhiều thì nước mắt cũng nhiều, tốt nhất em nên yêu anh ta ít đi một chút. Chị thật không muốn sau này em sẽ tìm đến chị mà khóc.”
Sắc mặt Bạch Lộ trầm xuống trong chốc lát: “Chị Dung, cảm ơn chị! Lúc nào rảnh em sẽ đưa anh ấy đến gặp chị.”
Thiệu Dung từ chối không chút chần chừ: “Thôi khỏi! Tốt nhất là em đừng để anh ta biết em có người bạn như chị, đặc biệt là gia đình anh ta. Nếu không, chị dám chắc cha mẹ anh ta sẽ dùng cách nói “gần mực thì đen, gần đèn thì rạng” để đánh giá em. Em là một cô gái trong sáng, đừng để vì chị mà bị người ta coi thường.”
“Nhưng chị là người bạn tốt nhất của em, em rất muốn giới thiệu anh ấy với chị.”
Thiệu Dung vẫn nhất quyết không chịu. “Để một thời gian nữa đã.”
Gần một tuần nay, Dương Quang phải đi công tác ở Thượng Hải. Từ khi yêu nhau đến giờ, đây là lần đầu tiên hai người xa nhau lâu đến vậy, Bạch Lộ ngày đêm mong nhớ. Cuối cùng cũng chờ được đến ngày anh về, cô có mặt ở sân bay từ sớm. Khi đón được anh, cô chỉ cười, nụ cười hạnh phúc, ngọt ngào như dòng nước suối đầu nguồn không ngừng chảy.
Dương Quang ôm chặt lấy cô, một tay ôm eo cô, một tay kéo va li đi ra. Vừa đi anh vừa hỏi: “Mấy ngày qua có nhớ anh không? Nhớ bao nhiêu lần, dưới một vạn lần là phải chịu phạt nhé!”
Cô đùa lại một cách khôn khéo: “Vậy nếu nhiều hơn một vạn lần sẽ có thưởng chứ?”
“Tất nhiên là có thưởng rồi, thưởng tấm thẻ bài của Dương Quang với mệnh giá là một tá nụ hôn. Rất có giá trị đấy chứ?”
“Ai thèm!”
Bạch Lộ và Dương Quang nói nói cười cười đi về phía trước, vì chỉ để ý đến anh, cô hoàn toàn không biết bên cạnh có đôi mắt đang nhìn họ một cách hiếu kỳ và soi xét. Là Dương Quang trong lúc vô tình quay đầu lại đã phát hiện ra. “Bạch Lộ, em có biết người kia không? Anh ta đang nhìn chúng ta.”
Bạch Lộ nhìn theo ánh mắt anh, bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của Chương Minh Viễn. Giây phút đó, cô giống như bắt gặp ánh mắt của nữ thần đầu rắn Medusa (2), toàn thân cứng đờ như hóa đá.
Ngược lại với sự lúng túng của cô, Chương Minh Viễn tỏ ra rất tự nhiên. Có lẽ anh ta cũng vừa xuống máy bay, chiếc áo khoác màu xám đậm vắt trên tay, chiếc áo sơ mi tơ tằm hơi nhàu, nét mặt có phần mệt mỏi nhưng ánh mắt thì vẫn sáng như kim cương. Anh ta không tiến lại gần, chỉ đứng cách đó vài chục bước chân rồi hướng về phía cô mỉm cười, khẽ gật đầu, coi như là chào hỏi. Sau đó, anh ta đi thẳng ra cửa chính, phía sau có người nhìn giống thư ký giúp anh ta xách hành lý.