Vào bên trong nhà hàng, Lý Hoan cảm thấy mình thật là ngốc. Thậm chí cậu có thể ngửi thấy mùi mồ hôi trên áo quần của mình, đến những người phục vụ còn mặc sạch sẽ hơn cậu. Vì thế suốt bữa ăn, Lý Hoan luôn tỏ ra rất không tự nhiên.
Phạm Tiểu Đa cười tủm tỉm: “Anh đã mời em nhiều lần như vậy, em mới mời được một lần, là bạn bè mà cứ để một bên mời mãi là không hay”.
Lý Hoan đáp, giọng như hụt hơi: “Lần sau nếu mời, em nên nói rõ mục địch trước để anh biết”.
“Tại sao?”
“Bởi vì lần nào anh cũng bắt sai nhịp.” Lý Hoan cười, “Hồi còn bé em cũng chỉnh các anh của em như thế à?”.
Lúc đó Phạm Tiểu Đa mới nhìn bộ quần áo nhàu bẩn của Lý Hoan, cười khúc khích: “Nếu anh mà cứ theo anh chị của em, thì anh sẽ càng cảm thấy mình ngốc hơn đấy. Sáu cái đầu của bọn họ, sáu kiểu suy nghĩ, anh không đối phó lại được đâu”. Rồi cô nói với giọng nghiêm túc: “Vì thế bây giờ anh đã là bạn của em thì phải đứng về phía em”.
Lý Hoan cũng cười theo cô, trong lòng thầm nghĩ, mình đúng thật là người tốt, một cô gái giống như Tiểu Đa, trở thành bạn và không còn đề phòng sẽ rất dễ mắc lừa. Nói là bạn thì trở thành bạn ngay được chắc? Sao Tiểu Đa lại không đề phòng mình sẽ đổi cách, sẽ nghĩ ra nhiều chiêu để đối phó nhỉ? Nếu chẳng may gặp phải một kẻ thâm hiểm, đem bán cô đi có khi cô còn đếm tiền giúp kẻ đó ấy chứ. Thế là một ý muốn che chở cho cô dần dần nhen nhóm trong lòng Lý Hoan. Giây phút ấy cậu cảm thấy mình thật vĩ đại. Chỉ cần Tiểu Đa luôn cười thoải mái như thế này, thì thà làm bạn của cô, cậu cũng không vượt qua giới hạn đó.
Thế là Lý Hoan lại uốn ba tấc lưỡi, nói với cô đủ chuyện trên trời dưới biển. Kể từ ngày quen Tiểu Đa đến nay, đây là lần đầu tiên hai người ăn nhiều như vậy và cười luôn miệng như vậy.
Ăn cơm xong đưa Tiểu Đa về nhà. Cô cười, nói với Lý Hoan: “Em luôn cảm thấy nếu trở thành bạn của anh thì nhất định sẽ rất tốt”.
Lý Hoan cười, nói: “Vì anh nói nhiều?”.
Tiểu Đa chớp mắt: “Đúng, vì anh nói chuyên vô cùng hóm hỉnh, có anh sẽ rất rôm rả”.
Lý Hoan lại hỏi: “Em không nghĩ rằng anh đã thay đổi cách thức theo đuổi em à? Chẳng qua là không để cho em nghe được hai từ ‘bạn trai’ và thấy phản cảm thôi”.
Phạm Tiểu Đa ngây người: “Anh là bạn của anh Ba em, anh ấy nói, anh rất trọng chữ tín trong làm ăn”.
Lý Hoan không nói được câu gì nữa, cậu giơ tay vẫy Tiểu Đa rồi nói tạm biệt cô.
Về đến nhà, Lý Hoan mở chai rượu, từ từ nhấm nháp một mình. Cậu nghĩ, Tiểu Đa vẫn rất đơn thuần, rất dễ bị lừa. Cậu nhớ đến một bài thơ thấy trong một lần đọc sách rất nhiều năm trước:
Làm sao để em gặp anh
Trong giờ khắc anh đẹp nhất
Vì điều này
Anh đã cầu trước Phật năm trăm năm
Cầu xin Phật cho chúng mình kết thành duyên
Thế là Phật biến anh thành một cái cây
Mọc trên con đường em sẽ đi qua
Liệu cậu có nên làm cái cây chỉ cần nhìn thấy bóng dáng của người lòng đi qua là đã cảm thấy mãn nguyện? Những bông hoa nở đầy trên cành đang chờ người thương đi qua, mong sao làn gió sẽ làm rụng cánh hoa, để nó rơi trên vai cô. Chỉ là để cô nhìn thấy cánh hoa rồi mỉm cười một cái.
Cậu chợt nhớ đến Bạch Thụy Đức trong cuốn Loạn thế giai nhân, đã để cho Tư Giai Lệ kết hôn hết lần này đến lần khác, mình thì cứ lặng lẽ ở bên cạnh cô. Còn cô ngoảnh đầu lại chỉ nhìn thấy Vệ Hy Lễ như một cái bóng. Sau khi Phạm Tiểu Đa giũ bỏ cảm giác đề phòng đối với sự tồn tại quen thuộc của cậu, rồi một ngày cô sẽ đột nhiên nhận ra, trong lòng cô đã có cậu.
Lý Hoan lại nhớ đến nụ cười trong sáng của Tiểu Đa khi nói tiền mời cậu cũng bằng số tiền cho các anh trai, nhớ tới chuyện cô đưa mình vào phạm vi của bạn bè, chợt cảm thấy trong lòng buồn không biết phải xử lý thế nào.
Sau khi trở về nhà, Phạm Tiểu Đa vẫn nghĩ đến chuyện đó. Rất nhiều người đã nói với cô, giữa đàn ông và đàn bà không có tình bạn thuần khiết, ít nhiều cũng sẽ có những thay đổi. Tiểu Đa không muốn tin. Cô luôn cảm thấy cần phải đối xử chân thành với người khác, như vậy nhất định sẽ đổi lấy được sự chân thành.
Cô tin rằng, bản tính của con người vốn lương thiện và tốt đẹp.
Nhưng có thể từ nay về sau cô không tiếp xúc với Lý Hoan nữa, cô ghét cái cảm giác không trở thành người yêu thì trở thành kẻ thù hoặc người xa lạ. Cô hy vọng những người xung quanh cô đều được hạnh phúc. Lý Hoan là người khác giới đầu tiên ở gần cô trong một thời gian dài như vậy. Nếu Lý Hoan không muốn trở thành bạn của cô, thì cô chẳng biết làm thế nào. Nếu Lý Hoan muốn, cô sẽ rất vui.
Hai mươi mốt tuổi đời, nhưng sự hiểu biết của Tiểu Đa về quan hệ nam nữ quả thật rất ít.
Chương 15: