Thần Quang hài lòng với cách làm của mình, anh rất mãn nguyện khi nhìn thấy Tiểu Đa từ một con hổ con biến thành một con thỏ trắng, ngượng ngùng nép vào lòng anh.
Phạm Tiểu Đa hôm hay rõ ràng bị phân tâm. Có khách đến tải tài liệu, cô đi đến đằng sau máy cắm điện, cũng chẳng biết lúc đó nghĩ gì mà lại quên mất ổ cắm của chiếc máy đó bị hở điện, nên khi vừa cắm vào máy đã bị giật vung cả tay, hét ầm lên, khiến cái dây điện đó văng vào khách hàng, làm họ sợ quá bỏ chạy.
Nghe thấy có tiếng kêu, A Tuệ và A Phương liền chạy đến, Phạm Tiểu Đa ngại ngần nói: “Quên mất chỗ đó hở điện”, kèm theo nụ cười rồi xin lỗi với khách hàng, vị khách đó cũng chỉ thở dài không nói gì.
Chờ cho Phạm Tiểu Đa làm xong và tiễn khách về, hai người mới hỏi: “Hôm qua có việc gì với cậu thế? Đang nghĩ gì vậy?”.
Tiểu Đa thôi cười trả lời: “Không có gì, chỉ là muốn làm nhanh cho anh ta đi thôi mà”.
Hôm nay là thứ Bảy, bình thường cuối tuần rất ít việc, nhưng hôm nay không hiểu sao lúc thì có khách đến tải tài liệu, lúc có người đến sửa quảng cáo. Gần đến bốn rưỡi, trưởng ban Tiêu bỗng nhiên chạy tới nói chợt nhớ ra có dòng quảng cáo đã hết hạn, hôm nay phải gỡ xuống.
Các nhân viên nữ cảm thấy vô cùng bực mình, trong khi không gỡ xuống thì không được, phát thêm một lần nữa là bao nhiêu tiền đây? Khi xem lại hợp đồng còn thấy đoạn quảng cáo đó có cả bốn thời đoạn. Trưởng ban Tiêu vừa đi khỏi, cả phòng máy ầm ĩ lên những tiếng bực dọc.
A Tuệ nhún vai bất lực: “Làm thôi, muộn hơn là tổ quảng cáo thứ nhất sẽ không kịp đưa đâu”. Ba người nhìn nhau, sửa lại máy và bắt đầu công việc.
Sau khi làm xong mọi việc, A Phương còn không kịp thay giày, đi nguyên đôi dép rồi ôm băng cát-sét theo chạy về hướng phòng phát sóng. Phạm Tiểu Đa và A Tuệ ngồi trên ghế không còn muốn động đậy nữa.
Phạm Tiểu Đa đang rất khó nghĩ. Vũ Văn Thần Quang hẹn cô tối nay ở Starry Sky. Cô không biết có nên rủ A Tuệ và A Phương đi cùng không. Nếu rủ, chẳng may chỉ có một mình Thần Quang, như thế hóa ra là anh chủ ý chỉ muốn hẹn riêng cô. Nếu không rủ, nhỡ đâu Vũ Văn Thần Quang không chỉ mời mỗi cô, mà còn mời cả Trương Ngôn và Tiểu Mã, A Tuệ và A Phương cũng đến, nhìn thấy Tiểu Đa, nhất định sẽ cười cô.
Phạm Tiểu Đa nghĩ rất lâu, đôi mắt dính chặt vào đồng hồ, nhìn từng phút trôi qua, nhưng vẫn chưa nghĩ ra là phải làm thế nào. Hôm nay nhiều việc quá, nên hai người kia cũng không có thời gian mà nhắc đến Tiểu Mã với Trương Ngôn nữa, cũng không thấy hỏi xem tối nay có hẹn gì không. Tiểu Đa bị giày vò bởi những suy nghĩ miên man.
Không biết tại sao, A Tuệ và A Phương gần đây rất thân thiết với Tiểu Mã và Trương Ngôn, nhưng chưa bao giờ nói với Tiểu Đa về Vũ Văn Thần Quang. Tiểu Đa cũng không tiện hỏi, sợ bọn họ lại cười cô. Cô có hỏi Tiểu Mã và Trương Ngôn, nhưng cả A Tuệ và A Phương đều nói hai người đó cũng không thực sự hiểu Vũ Văn Thần Quang, họ mới chỉ uống rượu cùng anh ta ở Starry Sky hai lần thôi.
Thực lòng thì Phạm Tiểu Đa không biết nên hỏi thế nào, nói ra sao. Cô chợt nhớ đến bạn cùng phòng hồi đại học là Ngô Tiêu, vừa nghĩ đến cô gọi điện cho Ngô Tiêu, gọi cô ấy tới, bất kể trong tình huống nào cũng tốt.
Cô không hiểu sao muộn thế này mới nghĩ ra sợi rơm cứu mạng Ngô Tiêu này. Cũng đã gần nửa năm kể từ ngày tốt nghiệp đại học hai người chưa gặp nhau. Tiểu Đa cầm điện thoại lên gọi: “Ngô Tiêu, tối nay cậu có thời gian không? Nhất định có thời gian nhỉ?”.
Ngô Tiêu vui mừng: “Phạm Tiểu Đa, tốt nghiệp xong cậu biến mất đâu vậy? Không nhớ gì đến mình cả”.
“Thì bây giờ nhớ đến cậu đây, tối nay cậu phải gặp mình đấy.”
“Biết là cậu có việc gấp cần mình, cái gì mà bảo là tối nay có rảnh không? Chưa để mình trả lời đã tự ấn định câu trả lời rồi, như thế làm sao mình nói bận được nữa?”
Phạm Tiểu Đa nghiêm mặt nói: “Tất nhiên là không!”, rồi cả hai cùng phá lên cười.
Hẹn Ngô Tiêu xong, Tiểu Đa yên tâm phần nào. Trách nhiệm của Ngô Tiêu tối nay rất quan trọng đây.
Gặp Vũ Văn Thần Quang, dù thế nào anh cũng phải tỉnh ra đôi chút. Nếu còn dám ngông cuồng nữa thì… hì hì, Phạm Tiểu Đa và Ngô Tiêu sẽ có cơ hội liên minh với nhau để vì dân diệt ác.
A Tuệ và A Phương nếu có biết, có nhìn thấy cũng chỉ là Phạm Tiểu Đa hẹn gặp bạn hồi đại học thôi, không liên quan gì đến Vũ Văn Thần Quang.
Nếu Phạm Triết Lạc thấy cô ra ngoài mà có hỏi, thì Ngô Tiêu chính là lý do tốt nhất lúc này.
Đúng là ba lợi ích một lúc! Phạm Tiểu Đa chợt nghĩ đến gà ba món ở khu resort bèn cười thầm. Ngô Tiêu ơi là Ngô Tiêu, nếu bạn biết vai trò của bạn quan trọng đến thế nào, thì không biết có cảm ơn mình vì đã khai thác được tiềm năng của bạn không đây?
Chính vì thế mà sự khó chịu của cả ngày đã biến mất. Phạm Tiểu Đa hớn hở đi về nhà trang điểm.