Lý Hoan ngây ra, mỹ nhân nhìn thì có cảm giác ít tuổi hơn mình này lại chính là người con cả thông minh, tài giỏi của gia đình họ Vũ Văn trong lời đồn của thiên hạ sao? Hôm ấy cô ta giả làm người yêu của Vũ Văn Thần Quang để làm cho Phạm Tiểu Đa không vui?
Thần Hy ngồi xuống đối diện với Lý Hoan, rồi dịu dàng nói với cậu: “Hôm nay chúng ta bàn chuyện làm ăn đã”.
Lý Hoan lại ngây ra, không nói lời nào.
Chuyện làm ăn thì phải bàn thôi, cậu phải kiếm tiền. Vũ Văn Thần Hy rất thoải mái, sau vài ba câu, lập tức nói chuyện giao dịch với Lý Hoan. Cậu thấy hơi khó hiểu, Vũ Văn Thần Hy không hề lộ ra chút nào là sẽ nhân chuyện này lôi Phạm Tiểu Đa vào cuộc, dường như đó chỉ là một vụ làm ăn rất bình thường. Điều kiện đưa ra cũng cực kỳ hợp lý, không dành thêm cho Lý Hoan chút lợi ích nào nhưng cũng không ép người, chặn cửa.
Vũ Văn Thần Hy rất thích thái độ của Lý Hoan trong làm ăn. Bàn chuyện xong, Thần Hy nói với cậu: “Sau khi thảo hợp đồng xong, tôi sẽ bảo thư ký thông báo cho anh. Vốn dĩ cũng không cần tôi phải thỏa thuận cùng anh, nhưng tôi nghĩ, chắc anh cũng đã biết nguyên nhân. Tôi vì em trai nên muốn tiếp xúc với tình địch của nó xem thế nào”.
Thần Hy khá thẳng thắn, Lý Hoan cảm thấy như vậy hoàn toàn bình thường. Sau khi bàn xong chuyện chính, bản tính dẻo miệng vốn có lại trỗi dậy, cậu cười nói với Thần Hy: “Cô cảm thấy tôi là người thế nào?”.
Thần Hy cười: “Tôi cảm thấy anh Lý là người tuổi trẻ tài cao, làm việc rất khôn khéo, nghe nói anh cũng rất giỏi ăn nói, là người trọng chữ tín. Không biết anh có thể nói thật cho tôi biết, quan hệ của anh với Phạm Tiểu Đa như thế nào không? Chuyện bạn trai bạn gái không cần nói lại nữa”.
Những lời của Thần Hy khiến Lý Hoan không thể nói ra rằng giữa cậu và Tiểu Đa đang yêu nhau. Lý Hoan cảm thấy cách nói thẳng của Thần Hy là biện pháp tốt nhất để cậu nói sự thật, hơn nữa, thái độ cũng rất chân thành. Rõ ràng là hình ảnh của một người chị tốt vì em.
Lý Hoan cười, nói với Thần Hy: “Thực ra, tôi cũng rất muốn biết về Vũ Văn Thần Quang, tôi sợ cậu ấy ăn hiếp Tiểu Đa. Thế này đi, giờ cũng không còn sớm nữa, tôi mời cô ăn cơm được không? Vừa ăn, chúng ta vừa nói chuyện?”.
Thần Hy nhận lời rất thoải mái.
Lý Hoan cũng không ngốc, Vũ Văn Thần Hy tìm đến cậu là vì muốn điều tra sự việc tỉ mỉ và cụ thể, hay còn có mục đích gì khác? Cậu gọi điện cho Tiểu Đa: “Tiểu Đa, hôm nay em tự về nhà nhé, anh có chút việc”.
Tiểu Đa nói, biết rồi, sau đó tắt máy.
Mấy hôm nay Lý Hoan thường xuyên đưa đón cô. Cậu là người hay nói, chỉ bằng mấy lời thôi cũng có thể khiến không khí sôi nổi và làm cô vui hẳn lên. Ăn rồi cười, về đến nhà đặt mình là ngủ ngay, chẳng còn thời gian đâu để nghĩ đến Vũ Văn Thần Quang nữa, mà cô cũng không muốn nhớ tới. Nhưng hôm nay Lý Hoan không tới đón, trong chốc lát Tiểu Đa không biết làm gì để tiêu hết thời gian.
Hễ có thời gian, cô lại nhớ tới những chuyện khi ở cùng với Thần Quang, lại nhớ đến người phụ nữ xinh đẹp ấy. Hôm đó, Vũ Văn Thần Quang còn hôn lên má cô ấy. Anh ta thực sự là không chỉ hôn một mình mình, trong lòng Phạm Tiểu Đa thấy vô cùng trống trải.
Ra khỏi cổng cơ quan với vẻ ủ rũ, Tiểu Đa chậm rãi đi dọc theo con phố, cô không biết về nhà lúc này sẽ làm gì. Bây giờ, nhà đang là thiên đường của anh Sáu và Ngô Tiêu, cô về nhà chưa nói đến chuyện quấy rầy hai người ấy, cái chính là Ngô Tiêu sẽ túm lấy cô để hỏi tình hình. Phạm Tiểu Đa không muốn nói đến Vũ Văn Thần Quang, càng không muốn nghĩ đến người phụ nữ bên cạnh anh.
Đi mãi, đi mãi, chợt thấy có vỏ lon trên đất, Phạm Tiểu Đa giơ chân đá, chiếc vỏ hộp bay lên. Tiểu Đa chợt nhớ đến lần thứ hai gặp Vũ Văn Thần Quang, cô cũng đá vỏ lon như thế này và nó đã bay tới xe của Vũ Văn Thần Quang, khiến còi báo động trên xe kêu ầm ĩ. Đang nghĩ như vậy, chợt thấy chiếc lon leng keng lăn trở lại.
Tiểu Đa cúi đầu, không hiểu sao chiếc lon quay trở lại chân cô, nhấc chân đá nó lần nữa, thế rồi cô nghe thấy một tiếng kêu ré lên. Tiểu Đa giật thót mình, đá vào người nào đó rồi. Cô ngẩng đầu lên nhìn. Vũ Văn Thần Quang đang ôm mặt đứng ngay trước cô, kêu lên: “Ôi, mắt của tôi!”.
Tiểu Đa cuống lên, vội chạy tới: “Bị văng vào mắt à? Xin lỗi, tôi không biết anh đang đứng ở đây. Có nghiêm trọng lắm không?”.
Hồi nhỏ, Tiểu Đa đã từng thấy các bạn trai chơi bắn súng cao su, có bạn bị bắn trúng mắt, suýt nữa thì mù. Cô rất lo cho Vũ Văn Thần Quang.
Vũ Văn Thần Quang nghe thấy Tiểu Đa hỏi như vậy, càng rên rỉ to hơn: “Đau chết mất thôi”.
Phạm Tiểu Đa cuống lên, kéo tay của Vũ Văn Thần Quang, định xem anh bị thương như thế nào. Anh thấy Tiểu Đa như vậy, trong lòng rất vui, bỏ tay xuống cười hà hà.
Phạm Tiểu Đa thấy anh đùa làm mình lo cuống cả lên, cô hừ một tiếng rồi bỏ đi.