"Không, bây giờ tớ rất hẹp hòi. Thực ra là tớ rất sợ chết, sợ đến muốn chết ấy.
Tớ sợ lúc mình chết vẫn chưa lĩnh hội được hết cái đẹp của cuộc sống, cái thú vị của tình yêu nam nữ. Tớ sợ lúc mình chết mọi người sẽ khóc thương mình, tớ sợ lúc chết Cố Tông Kỳ sẽ không ở bên tớ nữa.
Tớ phải theo anh ấy mãi, theo anh một cách đáng thương mà oán giận; khiến anh ấy cả đời này không thể yêu ai khác, không thể lấy vợ được".
Mang ý niệm này đến lúc lên máy bay, ôxy trong cabin máy bay nhiều làm tôi thấy đầu không nặng như trước nhưng vẫn thấy sốt và ớn lạnh, tâm trí mơ màng, thế là tôi lại vừa mơ một giấc mơ lạ kỳ.
Tôi mơ thấy mình đang nằm trên giường, xung quanh toàn một màu trắng xóa.
Có người đang khóc, khóc nghe não nề đứt đoạn, tiếng khóc không to nhưng đau buồn. Cơ thể bé nhỏ ngồi trong góc phòng, tôi gượng ngồi dậy đi đến vỗ vai người đó: "Đừng khóc nữa, ồn quá."
Cô ngước mặt lên, tôi giật mình, đó là khuôn mặt tôi lúc còn nhỏ, tôi đờ người ra nhìn khuôn mặt quen thuộc đó, người đó cũng bình tĩnh nhìn tôi, nhẹ nhàng nói: "Cút!".
Tôi giật mình tỉnh dậy.
Tỉnh lại, lại là một màu trắng vây quanh, và còn có thêm ánh đèn sáng đang bay bay trước mắt tôi.
Cơ thể tôi không còn chút sức lực nào. Tôi phát hiện ra trên tay mình có chất lỏng lành lạnh đang từ từ đi vào trong huyết quản.
Tôi nheo mắt lại, yếu ớt hỏi: "Có phải là tôi bị sét đánh không?".
Tại sao cả người tôi lại có cảm giác...
"Không sao rồi".
Nước mắt tôi bỗng trào ra, tu tu khóc: "Cố Tông Kỳ...".
Giây phút đó tôi bức xúc đến mức muốn đâm đầu vào tường, không thì chạy ôm lấy dây điện trăm nghìn Ev.
"Ồ, cô bé này thật nhẫn tâm đấy. Có người yêu là quên luôn cả bố mẹ, tỉnh dậy là gọi tên Cố Tông Kỳ, ha ha ha...".
Tôi khó khăn quay đầu lại, bố nuôi tôi đang đứng bên cạnh, tôi nhẹ nhàng phản đối lại: "Con không thấy bố mà, bố chẳng thể trách con được, mà Cố Tông Kỳ cũng đâu phải là người yêu của con".
Nói được mấy câu tôi đã toát hết mồ hôi: "Con muốn uống nước".
Cố Tông Kỳ đưa cốc nước cho tôi, nước vẫn còn ấm, tôi uống liền hai ngụm: "Đắng, nước đắng quá, con muốn uống nước ngọt".
Anh đỡ lấy cốc nước: "Đợi chút. Anh thêm đường vào cho em".
Anh rảo bước ra khỏi phòng bệnh.
Bố nuôi sờ trán tôi, trán tôi cũng bắt đầu ra mồ hôi, cũng là hiện tượng mồ hôi bình thường, bố cười: "Tốt rồi, bắt đầu hạ sốt rồi, không cần đắp quá nhiều chăn, nhưng cũng đừng bị cảm nữa".
"Xấu hổ quá thôi".
Bố nuôi lườm tôi: "Con còn biết xấu hổ à. Bố thấy con đẻ ra đã khắc Tiểu Cố rồi".
"Con làm sao như anh ta, con làm sao mà như thế được. Con bây giờ đã đen đủi phải nằm ở đây rồi, rốt cuộc là ai khắc ai?".
Bố nuôi "khà khà" hai tiếng, nói: "Bố đi làm phẫu thuật đây, có chuyện gì thì con gọi bác sĩ điều trị của con, bác sĩ Cố ấy nhé".
"Ơ hay!".
Được một lúc thì Cố Tông Kỳ quay lại, rót một cố nước đưa cho tôi: "Ra mồ hôi rồi, chắc là đã hạ sốt rồi đây".
Tôi thử một ngụm: "Nóng!".
Anh ngờ vực cầm cốc nước: "Sao lại nóng được chứ, rõ ràng là...".
"Đắng quá, anh thêm đường gì vào vậy, đắng lắm".
Cái bản tính của tôi lại trỗi dậy, cau có nhìn anh. Hai ngày không gặp anh tôi đã nhớ anh như thế, vừa hoan hỉ vừa thấy tủi thân. Hình như tinh thần anh không được tốt lắm, dưới mắt hằn lên quầng thâm vệt lên những tia máu đỏ.
Anh nhẹ thở dài, chăm chú nhìn tôi: "Dụ Tịch à, sao em lại kỳ cục như thế".
"Em kỳ cục chỗ nào?". Tôi ấm ức nhìn anh: "Em đối với anh như thế này, anh bảo được hay không được, nếu anh nói là không được thì em sẽ lập tức đi, sau này sẽ không làm phiền anh nữa".
Liền sau đó tôi định tung chăn ra nhảy xuống đất.
Anh giữ lấy tôi, cười cười và nói: "Nếu anh nói được thì sao?".
Tôi như chết đứng.
Phút giây đó đầu tôi như trống rỗng, chỉ là không ngừng đổ mồ hôi thôi, đến cả tim tôi cũng bắt đầu ra chút mồ hôi.
Cố Tông Kỳ nhìn tôi, ánh mắt anh dịu dàng, tôi thoáng nghĩ đến nước hồ Nam-co, trong xanh như ngọc một màu xanh bình yên đánh thức trái tim tôi.
Anh vòng người sang, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào những lọn tóc bên tai tôi, không nói gì cả chỉ cười mỉm. Mặt anh càng lúc càng tiến gần, cảm giác chạm nhẹ giống ngày đó lại đến.
Tôi nhắm mắt, căng thẳng đến mức không dám thở.
Giống như loại kẹo mềm mà tôi thích, giữa hai bờ môi là hương vị ngọt ngào.