Nhưng dù có thể nào Thiên Phong cũng hiểu, ba cậu nhóc đã quyết định rồi thì khó lòng thay đổi.
Tâm trạng buồn bực, Thiên Phong nằm hoài không thể ngủ, trong lòng cảm thấy luyến tiếc những ngày tháng tuy ngắn ngủi nhưng rất vui vẻ này.
Mãi đến khi trời sáng, Thiên Phong chỉ ngủ được một chút thì đã tỉnh. Trời vẫn còn rất sớm, ánh mặt trời vừa mới ló dạng. Thiên Phong quyết định cầm bút đi vẽ tranh, mỗi lần có chuyện buồn, cậu nhóc đều trút hết vào trong từng nét vẽ.
Thiên Phong ngồi vẽ không biết là bao lâu, mãi cho đến khi gần hoàn thành bức vẽ thì sau lưng vang lên tiếng khen ngợi:
- Đẹp quá!
Giọng nói có phần quen thuộc, Thiên Phong quay người cười nói với Việt Phương:
- Sao lại biết anh ở đây?
- Thì đi tìm khắp nới chứ sao, dù sao em cũng rảnh rỗi mà. - Việt Phương ngồi chồm hỗm xuống bên cạnh Thiên Phong nhìn bức tranh, từ màu sắc đến nét vẽ cô bé đều thấy thích. Trầm ngâm một lúc Việt Phương bỗng nhiên nói. - Trước đây em cũng rất thích vẽ tranh, ba em cũng từng hứa sẽ dẫn em đi mua hộp màu. Chỉ tiếc là...
Thiên Phong hiểu lầm ba Việt Phương thất hứa bèn nói:
- Đừng buồn, anh sẽ tặng em một hộp màu chịu không?
Giọng nói đồng cảm lẫn dỗ dành khiến Việt Phương bật cười:
- Thà anh bảo dạy vẽ cho em còn hay hơn. Hộp màu thì em thiếu gì, ba em gửi về cho em cả chục hộp ý.
- Vậy sao em còn buồn? - Thiên Phong ngơ ngác chớp mắt nhìn Việt Phương tỏ vẻ đầy khó hiểu.
- Vì cảm giác không giống. - Việt Phương không cười mà đáp. - Được đi cùng ba mẹ mua vẫn ý nghĩa hơn mà.
Thiên Phong nghe Việt Phương nói thế thì khựng lại, cậu nhóc nghiêng người nhìn Việt Phương, cô bé chỉ mới 9 tuổi thôi nhưng trong suy nghĩ lại đầy chín chắn như thế. Tiếp xúc với sự hồn nhiên của lũ trẻ quê, Thiên Phong thấy tuy tụi nhóc cũng nhiều khi có những suy nghĩ rất hay nhưng vẫn theo kiểu trẻ con. Không giống như Việt Phương, có lẽ suy nghĩ cô bé chín chắn hơn nên lũ trẻ mới nghe theo lời cô bé như thế. Nhưng để có được những suy nghĩ trưởng thành đó, Việt Phương chắc chắn trải qua không ít nỗi buồn.
Nét buồn hiển hiện trên gương mặt Việt Phương lây sang cả Thiên Phong, cậu nhóc cũng thở dài nói:
- Có lẽ anh cũng không thể ở đây dự đám cưới của chú Nhân và chị Nga được.
- Hả? Vì sao lại thế? - Việt Phương quay đầu nhìn Thiên Phong dò hỏi.
- Ba anh sẽ sớm xuống đây rước anh trở về. - Thiên Phong buồn bã thú nhận.
- Vậy sao? Dù sao thì anh cũng thích về nhà anh hơn mà. - Việt Phương hơi thất vọng bảo.
- Anh thích về nhà mình khi không có người phụ nữ đó hơn. - Thiên Phong lắc đầu thở dài nghĩ đến việc đối mặt với mẹ kế của mình.
Việt Phương trước giờ chưa biết rõ hoàn cảnh của Thiên Phong, nghe vậy bỗng thấy buồn cho Thiên Phong. Cô bé cũng thường nghe chuyện mẹ ghẻ con chồng, lỡ như mẹ kế của Thiên Phong giống như mẹ Cám hay bà Tào Thị độc ác trong Phạm Công Cúc Hoa, vậy số phận những người con riêng kia đúng là đáng thương vô cùng.
Có thể hiểu vì sao một thằng bé hơn 10 tuổi đầu như Thiên Phong lại sống một mình ở đây.
Việt Phương muốn làm Thiên Phong vui vẻ lên, cô bé liền bảo:
- Đừng buồn nữa, chuyện ngày mai cứ để ngày mai tính! Em sẽ dạy anh chơi hết các trò chơi dưới quê này, để không bao giờ hối tiếc.
Ở sân đình của làng, dưới bóng cây đa già rợp bóng mát, tụi nhỏ hào hứng đứng nhìn xem Thiên Phong đang nhắm bắn hòn bi đỏ dưới đất. Việt Phương khinh khỉnh quẹt mũi nhìn Thiên Phong đầy thách thức. Cô bé không tin một người chỉ mới tập chơi bắn bi có hai ngày có thể bắn được bi của cô bé một cách chính xác và đưa bi mình vào lỗ được.
- Anh Phong cố lên! - Tiếng đám trẻ hò reo vang dội cổ vũ cho Thiên Phong.
Thiên Phong mỉm cười ngây ngô với đám trẻ rồi đưa mắt nhìn Việt Phương sau đó nheo mắt ngắm, ngón tay cầm bi chuẩn bị bắn...
Póc...
Viên bi xanh trên tay Thiên Phong bay khỏi tay cậu bé lao nhanh về viên bi đỏ nằm dưới đất của Việt Phương, sau đó chạm mạnh một cái khiến bi của Việt Phương bị lăn xa trước đôi mắt không thể tin được của cô bé. Tiếp đó Thiên Phong nhẹ nhàng đưa bi vào lỗ một cách ngon lành.
- Hoan hô... hoan hô... Anh Phong giỏi quá!! - Đám trẻ vui vẻ reo hò, thằng Hải nhìn Việt Phương đầy đắc ý, bởi vì cuối cùng cũng có người hạ được cô bé trong trò chơi bắn bi này.
Việt Phương bĩu môi, chưa bao giờ cô bé chơi thua trò này, kể cả thằng Bảo chơi giỏi như thế cũng không phải là đối thủ của cô bé vậy mà... Mới hôm kia cô bé hướng dẫn Thiên Phong cách chơi, hôm nay Thiên Phong đã chơi giỏi như vậy. Trong lòng Việt Phương có chút buồn bực.