- Cái gì? Nhiêu đây xoài mà chỉ có một trăm rưỡi thôi á? - Con Thảo giật mình kêu lên. - Dì Tư có tính lầm không đó?
Bà Hoa lườm con Thảo một cái rồi cong môi đanh đá bảo:
- Lầm gì mà lầm. Chỉ có 16 ký xoài thôi. Mà xoài chỉ có mười ngàn đồng một ký, đây lại là xoài tụi bây ăn cắp, tao tính như vậy là đúng rồi.
- Rõ ràng tụi con cân là 22,6 ký mà. Sao giờ lại thành 16 ký được chứ? - Con Thắm phẫn nộ bảo. - Cái cân của dì Tư có vấn đề rồi.
- Ối giời đất ơi! Xoài có nhiêu đây mà đòi hơn 20 ký à? Tụi bây định lừa tao chắc? Thôi mau cầm lấy tiền rồi đi mua bánh ăn đi!
- Ba mươi ngàn chắc giá! - Việt Phương nãy giờ nín thinh bỗng lên tiếng, cô bé nhìn bà Hoa với ánh mắt cương quyết đáp.
Bà Hoa nhìn thấy Việt Phương nói thế thì trề môi bảo:
- Thôi thấy tụi bây cần tiền như vậy, dì Tư đây thêm cho tụi bây 50 ngàn nữa, vậy là chẵn hai trăm. Đừng có đòi hỏi nữa nếu không tao không thèm mua nữa đâu.
- Không mua thì thôi, tụi tui cũng không muốn bán cho bà nữa. - Việt Phương cao giọng đáp rồi ra lệnh cho tụi trẻ. - Mang xoài đi tụi bây!
Tụi trẻ nghe lời ngay lập tức, lại khệ nệ bê xoài đi. Bà Hoa thấy vậy có chút chột dạ, bèn gọi với theo:
- Nè, tao thêm cho tụi bây 50 ngàn nữa được không?
Tụi nhỏ vẫn không thèm quay đầu lại. Bà Hoa càng bấn lên, ba mươi ngàn so với 22,6 ký xoài vẫn còn rẻ chán. Nếu bà phải đi mua đừng nói ba mươi, 500 ngàn vẫn không mua đủ; cho nên bà liền gọi theo lần nữa:
- Được rồi. ba mươi thì ba mươi. Mang xoài lại đây đi!
- Ai thèm bán cho dì nữa chứ. Dì keo như vậy hèn chi đến giờ vẫn ế là phải. - Thằng Hải quay đầu cười đáp trêu tức bà Hoa. Nó vừa nói xong cả bọn cười vang rồi kéo nhau bỏ chạy.
Bà Hoa bị tụi nhỏ trêu lại nói trúng tim đen của bà ta thì tức giận đùng đùng nhìn theo tụi nó mắng chửi không ngớt lời.
Cả bọn chạy xa rồi thì con Thảo mới nhìn Việt Phương hỏi:
- Bây giờ tụi mình phải làm sao?
- Thì đem ra chợ ngồi bán chứ sao nữa. - Việt Phương đáp gọn.
Cả bọn nhìn nhau im lặng một hồi rồi nghe theo lời Việt Phương đem số xoài ra chợ bán.
Chợ chiều tuy nói là vậy nhưng so với ban ngày nó còn xôm tụ nhiều hơn, bởi vì giờ đó công nhân bắt đầu ùa ra đi chợ về nhà nấu cơm, còn ban ngày họ bận lo đi làm nên chợ sáng bán ít hơn. Tụi nhỏ bán xoài vừa mới hái, trái tròn rõ to, nhìn trông ngon mắt, lại bán rẻ hơn so với trong chợ đến 3 ngàn nên người ta cũng lại mua nườm nượp. Tụi trẻ vui vẻ đếm tiền thu được, một số tiền kha khá. Cả bọn cười sung sướng đem đến cho thằng Bảo, thằng trong nhóm chơi cùng tụi nó.
Nhà thằng Bảo nghèo nhất xóm. Ba nó bệnh mất sớm, mẹ nó bỏ đi lấy chồng, nó sống với bà nội già yếu; hàng ngày sống nhờ tình thương của xóm làng và nghề lặt hành của bà nội nó. Nhưng nay bà nó ngã bệnh, tiền lo ăn hàng ngày còn chưa đủ, lấy tiền đâu mà mua thuốc. Khi Việt Phương chìa tiền trước mặt nó, nó hơi ngạc nhiên nhưng cũng cầm lấy, nó cũng hiểu tiền này từ đâu có. Cũng biết tính Việt Phương, nếu không cầm tiền thì từ nay về sau đừng hòng cô bé nói với nó một câu nào.
Sau khi từ nhà thằng Bảo về thì Việt Phương về nhà, trời cũng đã ngả chiều, cũng đến giờ về tắm rửa chuẩn bị ăn cơm rồi. Bây giờ Việt Phương được nghỉ hè nên tha hồ rong chơi khắp nơi. Nào ngờ vừa vào nhà, nó thấy một chiếc xe hơi bóng loáng sang trọng đậu trước nhà. Nó biết là xe của ai, mắt bỗng tối sầm lại rồi bực tức đá vào xe một cái, hầm hầm đi vào nhà.
Nhìn thấy ông bà nội đang cười nói vui vẻ với ba mẹ mình, bên cạnh còn có Việt Tình ăn bận xinh đẹp chẳng khác nào một con búp bê kiêu sa; Việt Phương không nói không rằng, lầm lũi đi vào trong nhà.
- Việt Phương, tại sao con không chào hỏi ai hết vậy hả? - Ông Việt Tuyên thấy con gái thì vui mừng, nhưng cũng khó chịu vì cô bé có chút hỗn láo.
- Con chào ba mẹ! - Việt Phương miễn cưỡng chào rồi tiếp tục bước đi.
- Con... - Ông Việt Tuyên có chút tức giận.
- Con mau lại đây cho mẹ! Dì Hoa vừa đến đây kể lại, con cùng đám trẻ trong xóm đi ăn cắp xoài bán cho dì, dì không chịu mua thì tụi con mắng dì, còn nói dì ế nữa có đúng hay không hả? Ai dạy con cái kiểu mất dạy như thế hả? Bây giờ đi về gặp mọi người còn không biết chào, phải đợi nhắc nữa hay sao!? - Bà Thu Hà đập bàn tức giận quát lớn. - Con hư quá rồi! Dám tự tập chơi với bạn bè xấu.
- Thôi, nó còn nhỏ mà, từ từ dạy dỗ! Cũng tại bây bỏ rơi nó ở đây, nó buồn mới đi chơi với tụi kia mà thôi. - Bà nội vội vàng lên tiếng bênh vực, bà rất thương Việt Phương, đêm nào nằm trong vòng tay của bà cô bé cũng mớ gọi mẹ, khiến bà thương lắm; cho nên hết lòng chiều chuộng, không dám lớn tiếng lấy một lần. - Cũng chỉ là chuyện trẻ con phá phách mà thôi, cũng đâu phải gây chuyện gì độc ác đâu.