Thiên Ngọc chìm trong suy nghĩ mông lung rồi bỗng nhận ra một sự thật... Chả biết con muỗi đó từ đâu bay đến, khẽ đậu lên gò má kia...
“Pẹp!”
- Đồ con muỗi mất dạy. Dám đốt ôngggggggg..............
Vậy là xong! Phút giây lãng mạn ngọt ngào bị đập bẹp rúm bởi một con-muỗi-mất-dạy nào đó. Thiên Ngọc không nhịn được bật cười. Trên mặt Khang Duy hiện giờ, xác con muỗi vừa được phủi xuống đất nhưng dấu vết của nó vẫn còn in hằn trên mặt anh. Á, giấu mặt vào đâu đây? Khang Duy thấy mất mặt kinh khủng, ngồi cười ngây ngô như dại, chả biết nói gì hết. Thiên Ngọc không hiểu sao cứ tiến lại gần Khang Duy, đưa tay định lau đi vệt đen trên mặt anh. Bỗng tay anh run run, nắm chặt bàn tay nó khi còn đang giơ lên nửa vời.
Thiên Ngọc như thoát khỏi giấc mộng, vội giằng tay khỏi tay anh vùng chạy. “Mình vừa làm cái quái gì thế nhỉ? Đó là người mà Nhật Linh thích mà, mình thích Hoàng Quân... Mình bị điên rồi...”. Khang Duy đứng phía sau im lặng, bàn tay vẫn còn giữ nguyên tư thế lúc nắm lấy bàn tay nó, lạnh, hụt hẫng.
Chạy vào phòng Khang Luân như ma đuổi, mặt nó méo xệch. Thằng nhóc Khang Luân nhăn nhó kéo áo nó đòi bút. Đến giờ nó mới nhớ ra lý do vì sao nó lại vào phòng Khang Duy, nó nhìn thằng nhóc Khang Luân cười thê thảm rồi lẩm bẩm:
- Tìm không thấy.
- Chị đã nói sẽ tìm hộ em cơ đấy. - Nhóc Khang Luân tỏ vẻ giận dỗi.
- Nhưng chị tìm không thấy mà...
- Không biết. Chị tìm đi!
Thằng nhóc Khang Luân tỏ vẻ giận dữ. Gì chứ, ít nhất bây giờ Thiên Ngọc cũng là cô giáo của nó. Học trò mà nói với cô giáo thế đấy, cứ như sai osin vậy.
- Đây. Mày lắm chuyện vừa thôi nhóc.
Khang Duy từ ngoài bước vào, tay cầm chiếc bút chì gắn gấu bông, mặt tối sầm. Khang Luân nhận chiếc bút từ tay anh trai, thấy hàn khí toát ra kinh hãi, bủn rủn chân tay ngồi im làm bài tập Thiên Ngọc giao. Thằng nhóc này cha mẹ nó không sợ, nhưng riêng anh trai nó, chỉ cần lườm một chút là nó đã thấy sợ lắm rồi.
Thấy thằng nhóc Khang Luân ngồi chăm chỉ học hành, Thiên Ngọc mới quay ra lí nhí được câu cảm ơn. Khang Duy hơi ngập ngừng, rút cây bút chì có gắn heo bông trong túi ra, dúi vào tay nó.
- Đằng nào cũng mua rồi. Tôi tính tặng cô gái tôi thích nhưng không tặng được. Thấy nó khá hợp với cô nên cho cô. Không cần cảm ơn.
Khang Duy nói một hơi dài rồi chạy vội về phòng mình, đóng chặt cửa lại. Thiên Ngọc cầm cây bút, mặt ngẩn ra. Cũng đúng, nếu mua cho Nhật Linh phải mua bút gắn gấu bông thế kia chứ. Chắc tại sợ đụng hàng với thằng em mới mua heo bông, ai dè Gấu không thích. Thôi kệ vậy, Thiên Ngọc không suy nghĩ gì nhiều, cất chiếc bút chì xinh xắn vào cặp, thật sự cây bút rất đáng yêu.
Chương 11: Híc, sao lại đánh tôi?
“Choangggg!”
Hương Ly ném cái ly thủy tinh xuống sàn vỡ tan, mẹ cô vội vã đẩy cửa bước vào. Hương Ly nằm trên sàn, chân chảy đầy máu đỏ tươi, nước mắt trên khuôn mặt cô giàn giụa. Bà Thủy Lan lo lắng nâng cô dậy, ân cần hỏi han:
- Con có sao không?
- Chân con đau. - Hương Ly chỉ xuống bàn chân mình đang chảy máu, nước mắt vẫn trào ra liên hồi. - Cốc thủy tinh Hoàng Quân tặng vỡ rồi.
- Không sao. Để mẹ đưa con đến bệnh viện bây giờ. Chị Châu...
Bà Lan gọi với ra bên ngoài, Hương Ly gạt nhanh mấy giọt nước mắt, gào lên điên cuồng, nhặt mảnh vỡ thủy tinh gần đó cứa mạnh vào da thịt, máu chảy nhiều hơn nữa. Bà Lan càng thấy xót xa, cố ngăn cô con gái của mình lại. Xe đã chuẩn bị, bà ôm chặt con gái, đưa cô vào xe đến bệnh viện. Những vết thương không nặng, nhưng dài, máu vẫn mất khá nhiều, cô bé ngất đi, tim đau thắt. Gọi một cuộc điện thoại cho mẹ Hoàng Quân, bà Lan gần như không giữ được bình tĩnh:
- Chị Thùy, con bé Hương Ly định tự sát. Nó mất quá nhiều máu, đang nằm trong bệnh viện...
Không đầy 20 phút sau, bà Lê Thùy cùng ông Hoàng Kiên đã có mặt, là bố mẹ Hoàng Quân. Vẫn chưa hiểu chuyện gì khiến Hương Ly trở nên như vậy, bà Thùy đặt bàn tay lên vai bà Lan khẽ an ủi:
- Con bé sẽ không sao đâu. Nó là con dâu của tôi cơ mà.
- Con bé nói Hoàng Quân không thích nó mà thích đứa con gái khác. Nó cảm thấy mình bị bỏ rơi.
- Không thể như vậy được. - Bà Thùy bất ngờ trước câu nói vừa rồi, giọng đanh lại chắc chắn. - Con dâu của tôi không thể là ai khác ngoài Hương Ly, bà không cần lo nghĩ như vậy.
Hương Ly tỉnh lại, tình trạng cũng khá hơn, mất một chút máu nhưng đã được bổ sung đầy đủ, chỉ cần ngủ đủ giấc và nghỉ ngơi hợp lý thì chỉ mấy ngày là có thể khỏe trở lại. Nghe tiếng đẩy cửa bước vào, Hương Ly điên cuồng tháo bình truyền nước biển, đôi mắt tèm lem nước. Bà Lan vội giữ con mình lại, khóc như mưa. Đây là đứa con độc nhất của bà, cô mà có mệnh hệ gì, bà có lẽ sống không được. Bà Thùy ngồi xuống vuốt mái tóc rối bù của Hương Ly, giọng nói dịu dàng: