- Ừ, anh đi tìm em, nên bất cứ chỗ nào có thể có cơ may tìm được em là anh đều tới. Trường học của em là một ví dụ. - Hoàng Anh nhún vai giải thích.
- Sao anh biết tôi học ở đó?
- Vì tôi từng nghe em nói em thích vẽ. Lại có một lần, tôi tình cờ nhìn thấy em đi với Uyên ở gần nhà tôi. Hôm ấy trời mưa, hai em đi xe máy nói chuyện rất vui nên có lẽ không thấy tôi.
Thạch Thảo nhớ lại, sau đó thở dài:
- Hôm ấy câu lạc bộ của chúng tôi tổ chức chương trình “Nắm xôi ấm lòng”, có tặng xôi và áo khoác cho những người lang thang cơ nhỡ, những người lao động vất vả quanh thành phố này.
Hoàng Anh cũng nhớ lại, tối hôm ấy anh có gặp một người đàn ông bán than ghé vào quán ngô nướng vỉa hè, khi ấy ông ta có nhắc tới chuyện có sinh viên tình nguyện mang tặng xôi và áo cho mình. Thì ra chính là câu lạc bộ của Thạch Thảo tổ chức chương trình đó.
- Thú thực, anh rất mừng khi tìm thấy em. Anh tìm em muốn phát điên lên cả ngày hôm nay.
- Chỉ vì món nợ đó mà anh phát điên lên sao? Thật là xui xẻo khi làm con nợ của anh nhỉ? - Thạch Thảo cười nhạt, giọng có vẻ châm chọc.
- Đừng hiểu lầm. Anh tìm em không phải vì món nợ, chẳng phải từ đầu anh đã nói anh định tặng cả chiếc váy cho em đó sao? Nếu anh không nhắc tới món nợ, chắc giờ này em đã không ngồi ở đây với anh.
- Tôi ngồi đây không phải để chơi trò cân não với anh đâu, anh cần gì ở tôi thì nói đi.
Hoàng Anh nhìn vẻ mặt thiếu kiên nhẫn của cô, trong lòng cảm thấy chợt thất vọng, thì ra trong lòng cô, anh giống như thứ đồ vất đi mà cô chỉ mong cầm chổi quét đi cho khuất mắt. Lấy lại vẻ nghiêm túc, anh nhìn thẳng vào mắt cô, nói:
- Anh cần em giúp. Thậm chí nếu em không đồng ý giúp, thì anh muốn chúng ta có một hợp đồng khác. Anh sẽ trả lại cho em số tiền em đã để lại, cộng với đôi hoa tai, và còn trả công đúng theo thoả thuận tới đây của chúng ta. - Thấy Thạch Thảo định lên tiếng, anh vội nói tiếp. - Đừng ngắt lời anh, anh biết em kiếm tiền không dễ dàng gì, anh chưa bao giờ tỏ ra coi thường những cô gái như em. Hơn nữa, dường như đôi bông tai ngọc trai này rất quý, anh thấy nó không giống những món trang sức hiện đại, có thể là do người trong nhà để lại cho em…
- Anh đừng tỏ ra như đã hiểu hết tôi như vậy. Những gì chúng ta từng trải qua đều chỉ là đóng kịch. Và nữa, đôi bông tai đó với tôi chẳng có ý nghĩa gì cả, chỉ là một món đồ ném đi không được nên đành giữ lại, lúc cần tiền thì đem bán đi mà thôi. - Thạch Thảo lạnh lùng đáp. - Như anh đã biết, tôi đã không còn làm công việc đó nữa. Thế nên anh hãy tìm người khác giúp anh việc này đi thôi.
Đôi mắt của Hoàng Anh sầm lại, anh muốn làm gì đó để cô gái đối diện kia đừng tỏ ra lạnh nhạt và bướng bỉnh mãi với mình như thế. Chẳng lẽ, cô thật sự ghét con người anh tới mức ngay cả thương lượng cũng không cho anh cơ hội hay sao. Hoàng Anh đột ngột nắm lấy bàn tay cô, xuống nước:
- Coi như anh năn nỉ em, hãy giúp anh lần này nữa thôi. Nó liên quan đến mạng người đấy.
Thạch Thảo giật mình nhìn anh, không hiểu sao gương mặt cô hơi đỏ lên, vội vàng rụt tay lại. Hoàng Anh thấy mình hơi đường đột nên cũng tỏ ra bối rối, vội vàng nói:
- Đây là sự thật, bố anh nói nếu anh không dẫn được cô gái anh đã đưa tới đám cưới của Linh Trang về thì ông ấy sẽ không đồng ý phẫu thuật tim. Mà ông ấy cũng không còn nhiều thời gian nữa, nếu để nặng hơn thì có phẫu thuật cũng vô ích.
Nghe Hoàng Anh giải thích, Thạch Thảo mở to mắt kinh ngạc nhìn anh, cũng không biết phải làm gì trong hoàn cảnh này. Trong lòng cô luôn tự nhủ mình không được dây dưa với anh thêm nữa bởi cô thấy sợ người đàn ông này, lúc nào cũng như thỏi nam châm hút chặt lấy suy nghĩ của cô, mặt khác lại cũng không nỡ từ chối anh vì chuyện này dường như quyết định tới sự sống của một người khác. Cô rất muốn nghĩ rằng Hoàng Anh đang nói dối, chẳng có người cha nào lại lôi chuyện yêu đương của con cái ra để đặt cược với mạng sống của mình như thế, nhưng khi nhìn vào đôi mắt đầy sự chân thành, có chút lo lắng của anh, cô thật sự không thể làm ngơ được. Thạch Thảo hít sâu một hơi, nói:
- Nói một chút về chuyện của anh đi.
Thấy cô đồng ý thoả hiệp, Hoàng Anh tỏ ra mừng rỡ, sau đó bắt đầu kể cho cô nghe về gia đình mình, về chuyện của mình và Trang đổ vỡ làm ông bà thất vọng thế nào, về bệnh tình của bố anh và những mong mỏi của gia đình dành cho anh. Hai người cứ thế người hỏi, người trả lời, không biết từ lúc nào đã gần xong bữa tối. Đến lúc hai người ăn tối xong thì cũng là lúc Hoàng Anh kết thúc được câu chuyện của mình. Sau đó anh lặng yên, đợi chờ phản ứng của Thạch Thảo. Cô im lặng hồi lâu, như để sắp xếp lại câu chuyện, sau đó nhìn thẳng vào mắt anh, hỏi:
- Anh nghĩ nói dối phụ huynh là một biện pháp hay sao?
Hoàng Anh hơi bối rối, nó giống như một câu chê trách hơn là một câu hỏi cần lời giải đáp. Anh nhún nhún vai: