Lúc này, sau khi ăn đồ nướng trên 47 Mã Mây xong, anh chở Uyên ra Tràng Tiền ăn kem tươi, sau đó, y như kịch bản của các đôi tình nhân kia, hai người cùng đi dạo ở ven hồ. Uyên đi cạnh anh, hai tay chụm lại đưa lên miệng hà hơi vào cho ấm, sau đó lại đút vào túi áo, lúc này cô nàng đang kể về một chuyến đi thiện nguyện của câu lạc bộ Sức Trẻ vào mùa hè vừa rồi. Cô nàng nói say sưa tới mức Hoàng Anh chỉ có thể nghe mà không thể chêm được vào thêm câu nào.
Gió lay động bóng cành lá cây hắt xuống mặt đường dưới ánh đèn điện làm cho Hoàng Anh có cảm tưởng cái bóng của hai người cũng đang lắc lư theo nhịp. Hai tay anh cũng đút trong túi áo để tránh cái lạnh đang bủa vây xung quanh. Những đôi trẻ vẫn lướt qua hai người, tiếng cười nói xôn xao, có chàng trai còn quàng tay qua vai bạn gái đi cùng, kéo sát người yêu vào mình cho ấm. Có vài đôi ngồi trên ghế đá cũng ngồi sát bên nhau, họ ôm nhau, tựa vào vai nhau, thủ thỉ với nhau, tựa như bao người xung quanh chẳng hề thuộc cùng một chiều không gian với họ. Hoàng Anh thầm than thở.
Không có Trang ở bên, mùa đông này với anh thật quá dài!
- Vậy anh có đại diện nhà tài trợ đi với bọn em lần thiện nguyện này không? – Uyên đã chuyển chủ đề sang lần thiện nguyện sắp tới đây từ bao giờ, chợt quay sang hỏi anh.
Hoàng Anh đang đưa mắt nhìn ra mặt hồ, chỉ thấy sóng gợn lăn tăn, ánh đèn từ Tháp Rùa hắt xuống làm cho cả một vùng mặt nước sáng lên. Anh đang nghĩ về Trang, về cuộc gặp gỡ sáng nay của hai người, nghe Uyên hỏi vậy thì quay sang nhìn cô cười, lắc đầu:
- Có thể trợ lý của anh sẽ đi.
- Thật tiếc, mùa này đi Tây Bắc sẽ tha hồ ngắm hoa đào, hoa mơ, hoa mận… - Uyên tỏ vẻ tiếc nuối.
- Quả thực anh rất bận, nhất là vào dịp cuối năm. Nhưng anh sẽ suy nghĩ.
- Anh cố gắng sắp xếp đi với bọn em đi. Em đảm bảo sẽ là chuyến đi đáng nhớ nhất đời anh. – Uyên cố thuyết phục. – Biết đâu sau đó anh lại có hứng tiếp tục muốn tham gia cùng bọn em những chương trình sau thì sao.
- Ừ được, anh sẽ cố…
Chữ “gắng” chưa kịp thốt ra thì Hoàng Anh đã lập tức yên lặng, chân cũng dừng lại, bởi ở đằng trước, cách chỗ anh đứng, một gương mặt nhỏ nhắn, dễ thương với đôi mắt sâu đang nhìn vào khung vẽ trên tay mình một cách chăm chú. Dù chỉ nhìn nghiêng gương mặt ấy, nhưng không hiểu sao Hoàng Anh lập tức nhận ra đó là Phụng Anh. Ngay trước mặt Phụng Anh có một cô gái đang ngồi bất động làm mẫu. Một vài người khách đang ngồi ở những chiếc ghế nhựa gần đó chờ tới lượt mình, một vài đôi tình nhân khác đứng xem, dường như đang cân nhắc xem có nên thuê vẽ cho riêng mình một bức tranh chân dung hay không. Ngồi cách Phụng Anh không xa, cũng có một họa sĩ trẻ khác đang say sưa với công việc của mình. Vẻ mặt tập trung và đầy say mê với công việc của Phụng Anh làm cho Hoàng Anh ngẩn ngơ, anh lập tức có thể khẳng định, vẽ tranh chính là thời điểm mà Phụng Anh trông hấp dẫn nhất. Cái đẹp ấy không thể nhìn thấy, chỉ có thể cảm nhận bằng trái tim.
Một cảm giác vui vẻ và thích thú nhẹ nhàng lan tỏa trong trái tim Hoàng Anh.
Cô gái kia, cho đến giờ vẫn chưa ngừng làm anh thôi ngạc nhiên, vẫn cứ đưa anh đi hết từ điều mới mẻ này sang điều mới mẻ khác, khiến cho anh thực sự khao khát được khám phá hết thế giới của cô. Không còn là Thạch Thảo già dặn, sắc sảo, dùng sự trẻ đẹp của bản thân để kiếm tiền nữa, chỉ có một Phụng Anh tràn đầy nhiệt huyết và tình yêu với nghệ thuật, và Hoàng Anh chỉ cảm thấy chính mình cũng bị choáng ngợp và cuốn hút bởi một cô gái quen thuộc nhưng lại vô cùng nhiều bí mật này.
Uyên nhìn theo ánh mắt anh, cũng lập tức nhận ra hai người bạn mình. Cô khẽ mím môi, ánh mắt trầm xuống, nhưng ngay sau đó đã lấy lại nét tươi cười, cô ôm lấy cánh tay Hoàng Anh, kéo anh đi tới, vừa đi vừa nói:
- Em quên kể với anh là Phụng Anh và Mạnh vẽ tranh mỗi tối ở đây, mình qua đó chào họ đi.
- Mạnh là ai thế? – Hoàng Anh buột miệng hỏi.
- À, cậu ấy cũng ở trong câu lạc bộ với bọn em, chơi thân với em và Phụng Anh, chính là cái anh chàng đang vẽ ngồi cạnh Phụng Anh kia kìa.
Hoàng Anh nhìn lại, thì ra chính là anh chàng kính cận, dáng người cao to và khá điển trai ngồi ngay phía sau Phụng Anh. Cậu ta cũng đang say sưa với công việc của mình.
Khi Hoàng Anh và Uyên đi tới gần, mặc dù không ngẩng đầu dậy, nhưng dường như có linh cảm mách bảo nên Phụng Anh lập tức ngẩng đầu lên. Nhận ra hai người, trong mắt cô xẹt qua một chút bối rối, tay vẽ cũng vì thế mà dừng hẳn lại. Hoàng Anh nhoẻn miệng cười với cô, chỉ thấy cô lúng túng dời ánh mắt đi, trở lại với cô gái người mẫu đang ngồi trước mặt. Rồi sau đó, nghĩ nghĩ tới cái gì, cô lại cố lấy vẻ mặt tự nhiên, mỉm cười, định nói một câu chào thì chàng trai ngồi cạnh cô, theo Uyên giới thiệu thì tên cậu ta là Mạnh, lúc này đã ngẩng đầu lên và lập tức cười vui vẻ: