“Nói thật chứ? Bố cô ấy đấy hả?”
“Tôi nói dối để làm gì? Toàn nghi ngờ vớ vẩn.”
“Thế thì tốt... Mà... đừng kể chuyện này với Gia Cầm đấy! Cô ta sẽ đánh tôi đến chết mất.”
“Anh cũng đáng chết mà, tự nhiên lại đi nghi ngờ tư cách ngời sáng của nó.”
“Thì... tôi... lo... quá thôi! Tóm lại là im lặng, cấm mách đấy! Giờ thì đi ngủ đi, tôi về đây.”
Ria Mép đẩy tôi vào phòng, có chút bối rối, anh ta quay lưng đi thẳng về phòng. Tôi cũng đóng cửa phòng rồi leo lên giường ngủ. Nhưng, tôi không thể nào ngủ nổi, những cảm giác mơ hồ về sự quan tâm đặc biệt mà Ria Mép dành cho Sâm Cầm ngày càng trở nên rõ nét hơn bao giờ hết.
Tự nhiên, tôi lại thấy buồn, sự ích kỷ trỗi dậy, tôi tự hỏi rằng, tại sao người được nhận sự quan tâm đó không phải là mình mà lại là Sâm Cầm? Tại sao tôi lại chờ đợi và hy vọng về một điều gì khác giữa tôi và Ria Mép? Tại sao tôi lại buồn đến vậy? Đôi khi, để tránh phải thừa nhận một việc gì đó, người ta thường giả vờ đưa ra hàng vạn câu hỏi vì sao rồi loay hoay tìm đáp án cho các câu hỏi đó mặc dù mình đã có câu trả lời. Tôi cũng vậy, tôi thừa biết vì sao tôi luôn chờ đợi Ria Mép xuất hiện mỗi ngày, vì sao lại thấy chạnh lòng khi Ria Mép quan tâm đến Sâm Cầm, và vì sao hôm nay tôi mất ngủ. Có lẽ, câu trả lời này tôi sẽ giữ cho riêng mình mãi mãi thì sẽ tốt hơn cho tất cả mọi người.
Sâm Cầm về nhà vào sáng hôm sau, tôi thấy mắt nó có vẻ sưng liền hỏi thăm. Nó cười, bảo tại cả đêm thức chơi bài với bố, mất ngủ nên mới thế. Tôi cười, mắng nó cái tội ham chơi quên hết cả nhan sắc. Nó cũng cười, nhưng trong nụ cười đó, tôi cảm thấy có gì đó lành lạnh. Tôi hơi giật mình, nhưng chợt nghĩ, chắc tại mình cả nghĩ quá thôi, nếu có vấn đề gì nó sẽ nói với tôi ngay, trước giờ nó có giấu tôi điều gì đâu.
Cả ngày hôm đó, Sâm Cầm chỉ nằm ngủ, thi thoảng nó trở dậy uống nước rồi lại quay về giường nằm, tôi hỏi nó xem thực sự đã có chuyện gì, nó chỉ lắc đầu bảo “Tao đau đầu!” rồi ngồi nghịch điện thoại và lờ tôi đi. Ngay cả khi tôi kể chuyện Ria Mép hiểu nhầm tối qua, nó cũng chỉ nhếch mép cười một cái rất nhẹ rồi trùm chăn đòi đi ngủ. Tôi biết ngay có chuyện chẳng lành, nhưng dù tôi có cố cạy miệng nó, nó vẫn không buồn đáp lời. Thôi vậy, một khi Sâm Cầm đã không thích thì không thể ép được nó nói, chỉ còn cách chờ bao giờ nó cần, nó nhất định sẽ lôi tôi ra để “xả” cho bằng hết, lần nào chẳng giống lần nào. Nghĩ vậy nên tôi yên tâm để nó ngủ tiếp mà không căn vặn thêm điều gì nữa.
Mấy ngày sau, tâm trạng của Sâm Cầm có vẻ khá lên, nhưng nhìn vào mắt nó, tôi vẫn thấy có gì đó rất lạ... Trong thâm tâm, tôi thầm cầu mong dù đó là chuyện gì đi chăng nữa, nó sẽ mạnh mẽ đứng dậy như từ trước đến nay vẫn thế. Sâm Cầm mà tôi biết không dễ buông xuôi và đầu hàng vậy đâu.
Chương 6: Không thể gục ngã!
Chương 6.1
Vài tuần sau đó, tâm trạng của Sâm Cầm vẫn thất thường, lúc vui vẻ, lúc trầm ngâm. Tôi hỏi nó liệu có phải nó lại tiếp tục thất tình không, nó cười ha hả tuyên bố là vừa để trôi một “cục tình” rất to, có khả năng không bao giờ vớt lại được. Tôi cũng “phán” rằng thất tình là trạng thái không còn xa lạ gì với nó, vì thế, việc gì phải xoắn nhỉ? Sâm Cầm gật gù vỗ vỗ vai tôi vài cái rồi ôm túi đi ra khỏi phòng. Tôi nhìn điệu hất tóc kiêu hãnh của nó mà lòng chợt dâng lên cảm giác bất an kỳ lạ. Đã từ lâu, mọi niềm vui hay nỗi buồn của Sâm Cầm đều khiến tôi lo âu và thắc thỏm như nó là một phần ruột thịt của tôi vậy. Mà suy cho cùng, ngoài bà nội ra, tôi chỉ còn Sâm Cầm là người thân thiết nhất, không vui buồn với nó thì biết chia sẻ cùng ai bây giờ?
Sâm Cầm vừa đi khỏi, tôi cũng dắt xe đến thăm bà nội, đã lâu lắm rồi mới có dũng khí để đến thăm bà. Hồi bà còn ở dưới quê, mỗi ngày cuối tuần tôi đều hí hửng nhảy lên xe buýt về nhà, đôi khi chỉ để nghe bà thủ thỉ dăm ba câu chuyện ngày xưa hay ngủ lại với bà một đêm, dụi đầu vào má bà để ngửi mùi cay cay, nồng nồng của miếng trầu bà nhai. Với tôi, bà là cả một vùng ký ức, một trời yêu thương và một nơi chốn bình yên cho tôi trở về sau mỗi lần mỏi gối chồn chân. Tôi ước được quay lại ngày đó, lúc bà còn khỏe mạnh và minh mẫn, ngày mà chỉ cần nghe thấy tiếng bước chân từ xa là bà biết tôi đã về.
Bà nội giờ chuyển hẳn lên thành phố sống với chú thím, sau một cơn đột quỵ, hai chân bà đi lại khó khăn và mất trí nhớ, bà chỉ nhớ những gì thuộc về quá khứ. Có đôi lúc, bà lảm nhảm gọi tên bố tôi, mẹ tôi rồi cả tôi nữa, nhưng khi tôi ngồi trước mặt bà, bà lại không biết tôi là ai. Mỗi lần đến thăm, tôi thường vùi đầu vào ngực bà để mặc nước mắt thấm ướt chiếc áo đã lâu không còn thoang thoảng hương trầu ngày xưa nữa.
Tôi yêu bà hơn bất cứ điều gì trên đời, nhưng tôi rất sợ mỗi khi phải đến thăm bà, không phải vì tình cảnh của bà khiến tôi quá đau lòng, mà vì thím tôi. Tôi không muốn gặp người đàn bà ấy, không muốn nghe những lời bà ta nói và càng ngày, tôi càng không muốn liên quan gì đến con người tệ hại ấy. Mà, chẳng phải mình tôi nghĩ thế, chính bà ấy cũng chả mong mỏi gì sự có mặt của tôi ở đó. Còn nhớ, hồi tôi học đại học, mỗi lần thấy tôi đến chơi, thím thường than nghèo kể khổ vì nghĩ tôi đến xin tiền là chính. Sau này, mỗi lần chú tôi từ trong miền Nam ra, chú gọi tôi về nhà ăn cơm thì bà ấy theo sát tôi từng bước, sợ tôi thiếu thốn quá mà ăn cắp đồ đạc trong nhà. Tôi nhận ra rằng, trong mắt một người tham lam, hẹp hòi như thím tôi thì chẳng có ai không mê của cải cả. Bà luôn coi của cải là thước đo cho lòng tự trọng của con người, và tôi, đương nhiên là đứa không có một chút tự trọng nào rồi, vì trong túi làm gì có xu nào!